“Mẹ kiếp, đám điên này…”
“Đến đi, đồ chó con.”
Trong tiếng rống giận dữ, hai bên gần như cùng lúc di chuyển. Thạch Vũ Diệu rút con dao bên hông đâm thẳng vào tim của Kim Bỉnh Hoán.
Vừa ra tay là muốn mạng.
Còn Kim Bỉnh Hoán thì rút súng, không chút do dự bóp cò về phía Thạch Vũ Diệu.
Pằng!
Phập!
Tiếng súng và tiếng lưỡi dao đâm vào cơ thể gần như vang lên cùng một lúc.
“A a a a…”
Hai người gào lên như mãnh thú quấn lấy nhau. Trong kiểu cận chiến này, dao vượt xa tác dụng của súng ống rất nhiều.
Pằng pằng pằng pằng!
Kim Bỉnh Hoán điên cuồng bóp cò súng. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã bắn hết số đạn trong súng, còn cổ tay của hắn lại bị Thạch Vũ Diệu có kinh nghiệm cận chiến phong phú kẹp chặt lấy. Vấn đề góc độ khiến cho mấy phát đạn đều bắn không trúng chỗ hiểm của đối phương.
Một bên điên cuồng nổ súng, một bên khác cũng không nghỉ ngơi.
Kỹ năng bắn súng của Kim Bỉnh Hoán không tệ. Phát thứ nhất của hắn đã bắn trúng bụng dưới của Thạch Vũ Diệu đang bổ nhào lên.
May mắn thay, khẩu súng của Kim Bỉnh Hoán là loại súng lục bán tự động CZ75 của Séc cực kỳ nhỏ gọn nhưng tiện dụng, được thiết kế để có thể di chuyển dễ dàng, đạn của loại súng này là loại 9mm.
Loại đạn này bắn ở cự ly gần sẽ không phát sinh lăn lộn, sức xuyên thấu của nó cũng không đủ mạnh. Cho nên, Thạch Vũ Diệu không hề mất đi khả năng chiến đấu mạnh mẽ sau khi bị bắn.
Một dao lại một dao.
Khi đối phương bắn hết băng đạn, Thạch Vũ Diệu cố gắng chịu đau ở bụng đâm liên tiếp sáu dao.
Mỗi một dao đều thấy máu, mỗi một dao đều lưu lại vết thương cực kỳ gớm ghiếc ở khoang bụng đối phương.
Những người khác cũng không đứng yên.
Đám lưu manh sau lưng Thạch Vũ Diệu không chút do dự. Bọn hắn rống lên, rút dao xông đến đám đàn em của Kim Bỉnh Hoán.
Mục đích của những người này chỉ có một. Đối phương dám khiêu khích tập đoàn Kim Môn, bất luận trong tay đối phương có cầm súng hay không, tất cả đều phải trả giá đắt.
Lúc này, tổ chức Tam Mộc cũng đã giải thích được lý do vì sao bọn hắn có thể sừng sững không ngã trong trận vây quét của Lục Phiến Môn hai nước Nhật Bản và Hàn Quốc.
Khi Kim Bỉnh Hoán chiến đấu với Thạch Vũ Diệu, đám đàn em của Kim Bỉnh Hoán bắt đầu bộc lộ trạng thái điên cuồng của bọn hắn.
Đám gia hỏa này không lường trước được tình hình. Cho dù bọn hắn biết sẽ tạo thành kết cục ác liệt, bọn hắn cũng không do dự nổ súng.
Đám lưu manh đứng trước nhất của tập đoàn Kim Môn gần như lập tức ngã quỵ. Tiếng súng liên tục rốt cuộc dẫn đến sự chú ý của mọi người. Nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía. Tất cả mọi người chạy tứ tán.
Giống như luyện ngục giữa nhân gian.
…
Có một câu, thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn.
Khi bắt đầu cuộc ẩu đả, toàn bộ hộp đêm vẫn ồn ào náo nhiệt, nam nữ điên cuồng lắc lư để trút hết cảm xúc giữa tiếng nhạc chói tai.
Dưới sự kích thích của các loại ma túy và rượu, không ai đặc biệt chú ý đến những gì diễn ra trong một góc.
Bọn hắn không chú ý không có nghĩa là không có ai chú ý.
Đó là hội Độc Xà.
Hội Độc Xà là một tổ chức hạng ba tiêu chuẩn. Bọn hắn có thể làm bảo kê cho hộp đêm không phải vì bọn hắn đánh giỏi mà là đại ca của bọn hắn Lưu Đại Thịnh đã từng cứu ông chủ Hàn Nguyên Huấn một lần.
Có thể nói, trong số các hộp đêm cao cấp ở Busan, bọn hắn chỉ bảo kê một hộp đêm cao cấp duy nhất. Điều này cho thấy bọn hắn coi trọng địa bàn này như thế nào.
Đừng đánh giá thấp vai trò của hộp đêm cao cấp đối với một băng nhóm nhỏ. Thu nhập hàng tháng gần tám mươi triệu là động lực chính cho sự tồn tại của bọn hắn.
Vì vậy, nhân số ở đây đã lên tới con số đáng kinh ngạc là ba mươi lăm, chiếm hơn bảy mươi phần trăm toàn bộ tổ chức.
Là lãnh đạo thứ hai của hội và là người phụ trách toàn bộ hộp đêm, mỗi ngày Tống Thạch Phạm đều cẩn thận. Không chỉ phục vụ từng li từng tí cho từng vị khách say rượu, mỗi lần phát sinh tranh chấp giữa những vị khách, hắn đều sẽ chạy đến nhận lỗi.
Nói tóm lại một câu, hội Độc Xà không có thực lực khuếch trương ra bên ngoài không giống một tổ chức hắc đạo, ngược lại giống một nhóm bảo vệ cho hộp đêm hơn.
Nhưng cũng chính vì vậy, cuộc sống của bọn hắn mới thoải mái.
Hội Độc Xà không có tham vọng, lại có thực lực nhất định. Đối với những tập đoàn lớn như Kim Môn, bọn hắn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đối với những tổ chức nhỏ hơn, bọn hắn không muốn tổn thương nguyên khí đi chém giết làm gì.
Càng như vậy, thủ lĩnh của hội Độc Xà lại càng như giẫm trên tấm băng mỏng. Từ lúc Thạch Vũ Diệu bước vào cửa, hắn đã phát hiện đối phương.
Tập đoàn Kim Môn đối với hội Độc Xà là một gã khổng lồ chỉ có thể ngước nhìn. Khi hắn nhìn thấy Thạch Vũ Diệu, trong lòng hắn cảm thấy hốt hoảng.
Cán bộ tầng trung của tập đoàn Kim Môn rất tuân thủ quy củ, không dễ dàng mang theo đàn em đi dạo các địa bàn khác. Thạch Vũ Diệu đến không phải để giải trí. Đám đàn em vẻ mặt lạnh lùng đằng sau lưng hắn đã nói rõ mọi thứ.
Tống Thạch Phạm từ xa đã khom người với Thạch Vũ Diệu. Trong lúc hắn định tiến lên hoan nghênh đối phương, hắn phát hiện những người của tập đoàn Kim Môn này đã bước đến khu vực của tổ chức Tam Mộc chuyên cung cấp hàng trắng.
“Thiên hạ loạn rồi.”
Nhìn thấy hai bên chém giết nhau, trong đầu Tống Thạch Phạm chỉ có một suy nghĩ.
“Chúng ta toang rồi.”
Trong tiếng la hét của khách hàng chạy khắp nơi và tiếng va chạm của nhiều đồ dùng vỡ, ghế rơi xuống đất, tất cả thành viên của hội Độc Xà đều ngây ra như phỗng.
Đây chính là sự bi ai của tiểu nhân vật.
Hội Độc Xà thậm chí còn không đủ tư cách trở thành người hòa giải trên chính địa bàn của mình. Mọi thứ mà bọn hắn khổ tâm đạt được đều trở thành bọt biển trước hai thế lực lớn giận chó đánh mèo.