Sau khi Xa Tố Nhã đi theo Quách Quang Diệu và đám người Đinh Thanh bước vào hộp đêm Đại Đồng Giang, điều khiến nàng kinh ngạc là ba bốn chục hán tử đang cung kính quỳ gối hai bên.
Không một ai lên tiếng, nhưng bầu không khí nặng nề đập vào mặt khiến nữ hài không tự chủ được nín thở.
“Những người này đều là thành viên của hội Độc Xà.”
Có lẽ nhìn thấy sự nghi ngờ của Xa Tố Nhã, Lý Tử Thành ở một bên đưa ra lời giải thích chi tiết: “Bọn hắn phụ trách toàn bộ hộp đêm này. Sở dĩ chúng ta không chiếm địa bàn này là vì bọn hắn tâm phục khẩu phục chúng ta, hơn nữa còn hứa phục vụ cho chúng ta.”
Nữ hài cái hiểu cái không gật đầu: “Bên ngoài tập đoàn? Cùng loại với đội ngũ vệ tinh phục vụ cho các tài phiệt giàu có?”
Quách Quang Diệu gật đầu.
“Bọn hắn hứa sẽ phục vụ chúng ta, hơn nữa còn cung cấp tin tức.”
Nam nhân bước đến trước thi thể của Thạch Vũ Diệu, nhìn đàn em của mình bị bắn thành cái sàng, vừa thán phục độ điên cuồng của tổ chức Tam Mộc vừa nói: “Bây giờ, có người giết chết tổ trưởng của chúng ta rồi nghênh ngang rời đi ở trước mặt đám gia hỏa này. Các ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích.”
“Vi phạm lời hứa, dù sao cũng phải trả giá đắt.”
Đinh Thanh vẫn không nói gì, mắt đỏ bừng lên, biểu hiện càng lúc càng dữ tợn. Dù sao Thạch Vũ Diệu cũng là người Lệ Thủy, là lão nhân đã theo hắn từ hồi còn môn phái Bắc Đại. Mặc dù bình thường Đinh Thanh hay cười hì hì, nhưng trong giới lãnh đạo cấp cao Kim Môn, hắn là người coi trọng tình cảm anh em nhất.
“Khốn kiếp.”
Đinh Thanh liếm môi bước đến trước mặt Tống Thạch Phạm. Hắn vỗ nhẹ gò má của đối phương: “Thạch Phạm, ta nhớ ngươi.”
“Ngươi cùng với hội trưởng của các ngươi là Xương Hạo mang quà đến gặp ta, có đúng hay không?”
Bốp bốp bốp.
Từng cái tát vào gương mặt tái nhợt của Tống Thạch Phạm. Má trái của đối phương sưng lên một cách rõ ràng.
Giọng điệu của nam nhân càng lúc càng lạnh lùng. Tay của Đinh Thanh tát vào mặt của Tống Thạch Phạm cũng càng lúc càng mạnh. Rất nhanh, máu tươi từ khóe miệng Tống Thạch Phạm chảy xuống.
“Ta đã nói cho ngươi biết, tiền ngươi có thể kiếm, nhưng ngươi phải đảm bảo lợi ích cho chúng ta. Hiện tại, con mẹ nó ngươi đã vi phạm với lời hứa. Ngươi khiếp đảm trơ mắt nhìn đám khốn kiếp giết anh em của chúng ta rời đi đúng không?”
Đinh Thanh còn chưa hết giận nắm chặt tóc của Tống Thạch Phạm, dùng sức kéo ra đằng sau. Toàn bộ phần cổ của Tống Thạch Phạm lộ ra dưới ánh đèn mờ.
“Các ngươi không dám ngăn cản tổ chức Tam Mộc rời đi là vì các ngươi sợ bọn hắn trả thù các ngươi.”
Đinh Thanh vẫn nói không ngừng giơ tay ra đằng sau với một tên đàn em. Người sau thức thời đăt một con dao dài vào tay của hắn.
“Nhưng ngươi có nghĩ đến lão tử cũng sẽ giết các ngươi hay không? Bởi vì các ngươi đã đứng sai đội, đưa ra lựa chọn sai lầm.”
Đinh Thanh rống lên, con dao trong tay không do dự cắt vào yết hầu của Tống Thạch Phạm.
Máu màu đỏ thẫm phun ra từ cổ Tống Thạch Phạm không hề có ý định phản kháng dưới ánh đèn sặc sỡ toát ra một màu đen kỳ lạ. Cảnh tượng này khiến Xa Tố Nhã suýt chút nữa hét, nhưng nữ hài rất thông minh đã cắn chặt môi.
…
Nhìn từ ngoại hình, Tống Thạch Phạm còn hung ác và mạnh mẽ hơn Đinh Thanh rất nhiều.
Cho dù là cánh tay rắn chắc hay những hình xăm hung dữ trên cơ thể, chúng cũng đủ khiến một đứa trẻ sợ hãi đến phát khóc.
Còn Đinh Thanh thì sao?
Hắn mặc bộ vest trắng, để tóc bóng mượt và luôn nở nụ cười trên môi. Nếu không có vết sẹo dữ tợn trên mặt, với thân hình gầy gò của hắn, hắn sẽ giống một nhân viên văn phòng hơn.
Nhưng giữa hai người tưởng chừng như có sự chênh lệch thực lực rất lớn này, kẻ cường tráng hơn lại không có suy nghĩ phản kháng. Thậm chí Xa Tố Nhã có thể nhìn thấy Tống Thạch Phạm trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt chỉ toàn là sự e sợ, không có một chút oán hận nào.
Không chỉ hắn, tất cả thành viên của hội Độc Xà nhìn thấy đại ca của mình bị cắt cổ, chẳng những bọn hắn không có bất kỳ ý định phản kháng nào, ngược lại bọn hắn còn dập đầu xuống đất, không ngừng nhận lỗi.
Tình huống này khiến Xa Tố Nhã nheo mắt lại.
Tốc độ lấy lại bình tĩnh của nữ hài khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên. Hơn nữa, nữ hài có thói quen nheo mắt khi phân tích một sự việc nào đó.
Không thể không thừa nhận ánh mắt của Tô Bình Nam.
Tình huống cá lớn nuốt cá bé như chuyện Tống Thạch Phạm bị giết không hiếm thấy trên giang hồ, thậm chí có thể nói là như cơm bữa. Nhưng ít người nghiên cứu được ý nghĩa ẩn giấu đằng sau hiện tượng này.
Nhưng Xa Tố Nhã thì khác. Nữ hài gần như theo bản năng phân tích bản chất cá lớn nuốt cá bé từ cả khía cạnh hành vi lẫn tâm lý.
Có thể nói giang hồ là một đấu trường.
Dù đàn có đông đến đâu, dù các cá thể có mạnh đến cỡ nào cũng không thể chống lại một con sư tử con!
Cho nên, nữ hài lập tức hiểu ra một sự thật.
Một thế lực có thể đứng vững lâu dài trong giang hồ hay không, thu được lợi ích khổng lồ hay không chỉ là một khía cạnh, một khía cạnh khác là khiến người khác sợ.
Nỗi sợ hãi khắc sâu vào tận xương tủy!
Bọn hắn sợ sẽ vô thức biến thành những kẻ yếu đuối như cừu non khi đối mặt với tập đoàn Kim Môn, không có bất kỳ sự phản kháng nào. Đó là cách duy nhất để tập đoàn Kim Môn có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp lâu dài!
Đúng như đánh giá của Tô Bình Nam, Xa Tố Nhã, một nữ hài chưa từng tiếp xúc với thế giới ngầm thực chất là một thiên tài hắc ám xuất chúng!
“Ngươi nghĩ gì về những người này? Giết sạch?”
Quách Quang Diệu nhìn Xa Tố Nhã.
“Cứ tuân theo các quy tắc đã được thiết lập trong quá khứ.”
Chính nữ hài cũng rất ngạc nhiên trước sự máu lạnh của mình. Nàng đưa ra câu trả lời không chút do dự: “Không có quy củ sao thành vuông tròn. Vi phạm quy củ là hủy đi nền tảng của tập đoàn Kim Môn.”
“Chết sống có số, giàu có nhờ trời.”