Ánh mắt của Quách Quang Diệu lóe lên sự kinh ngạc. Hắn nhìn Xa Tố Nhã đầy thâm ý, sau đó nói với các thành viên của hội Độc Xà: “Năm người của chúng ta chết ở chỗ các ngươi, các ngươi nhất định phải đền năm mạng người.”
“Ngươi chọn đi.”
Quách Quang Diệu nhìn nữ hài. Hắn nói xong, ánh mắt của đám người Đinh Thanh một lần nữa tập trung lên người Xa Tố Nhã.
Đây cũng là một sự khảo nghiệm.
Xa Tố Nhã hiểu những chuyện này nhất định sẽ xảy ra khi Tô tiên sinh đưa đồng hồ cho nàng.
Vì xuất thân đặc biệt của tập đoàn Kim Môn, bọn hắn chỉ chấp nhận một người hoàn toàn hòa nhập với bọn hắn chứ không phải một thiên tài kinh doanh có chỉ số IQ siêu cao.
“Thứ tư, thứ chín.”
Nữ hài chỉ ngón tay thon dài của mình vào những nam nhân đang quỳ trên mặt đất: “Còn có người thứ mười ba và hai mươi mốt.”
Xa Tố Nhã lên tiếng giải thích: “So với sự sợ hãi và khuất phục của người khác, chi tiết hình thể và ánh mắt của bốn người này cho thấy trong lòng bọn hắn đang bất mãn.”
“Một tia lửa nhỏ có thể đốt cháy thảo nguyên, có thể sự bất mãn này về sau sẽ gây hại cho tập đoàn Kim Môn. Cho nên ta lựa chọn bọn hắn.”
Nữ hài nói xong, nàng nhìn thấy Lý Tử Thành mặt không biểu cảm rút súng đến sau lưng những người mà nàng lựa chọn rồi bóp cò súng.
Pằng pằng pằng pằng.
Toàn bộ quá trình giết chóc diễn ra rất nhanh chóng, không ai tỏ ra tội lỗi hay khó chịu về sự biến mất của nhiều sinh mạng.
“Dọn dẹp hiện trường, dặn Lục Phiến Môn nên xử lý cho tốt đám truyền thông cứt chó đó đi.”
Quách Quang Diệu nhìn những thành viên hội Độc Xà khác: “Nói cho lão đại của các ngươi biết, về sau địa bàn này là của hắn. Nhưng ta muốn tin tức của đám tay súng tổ chức Tam Mộc đã chạy trốn.”
Các thành viên của hội Độc Xà đều khom người.
Tập đoàn Kim Môn rời đi rất nhanh, nhưng Xa Tố Nhã đứng sau lưng Quách Quang Diệu cảm thấy ánh mắt của đám thành viên hội Độc Xà nhìn mình rất khác.
Không còn kinh ngạc, không còn cảm giác từ trên cao nhìn xuống mà là sự e ngại.
“Ta thích cảm giác này.”
Nữ hài tùy ý quyết định bốn mạng sống rất ngạc nhiên khi nàng không hề có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Thay vào đó, nàng cảm thấy hài lòng khi kiểm soát sự sống chết của người khác.
“Ta quả nhiên là một người điên.”
Nữ hài bước ra khỏi hộp đêm vẫn chưa lên xe, từ từ quay lại, nghiêm túc nhìn hộp đêm vô cùng nổi tiếng ở Busan này.
Nàng biết, từ giờ phút này trở đi, nàng không bao giờ có thể quay lại quá khứ, cũng không thể quay lại quá khứ.
…
“Khốn kiếp, đồ chó má.”
Trong một biệt thự nằm ở quận Gangnam, Seoul, Lý Đầu Sâm nhận được tin tức đã phát điên đập phá mọi thứ trong tầm mắt.
Những năm qua, công việc kinh doanh hàng trắng ngày càng mở rộng nhưng cũng bị ảnh hưởng không ít. Bộ não vốn đã bị hóa chất ăn mòn hoàn toàn khiến Lý Đầu Sâm nhiều khi trở nên điên cuồng.
Khi cuộc đập phá tiếp tục, màu đỏ thẫm của rượu vang đỏ đắt tiền vương vãi trên mặt đất càng khơi dậy sự hung dữ của nam nhân. Sau khi đập nát mọi thứ thành từng mảnh, hắn đưa ánh mắt hung ác của mình về phía mấy nữ hài đang run rẩy trong hồ bơi.
“Liếm sạch như chó cho ta.”
Lý Đầu Sâm chỉ vào thức ăn đắt tiền lẫn lộn cùng với rượu vang đỏ trên mặt đất, không phân biệt được màu sắc.
Mấy nữ hài sợ hãi lắc đầu.
“Trên đời này không có việc gì không thể làm được bằng tiền, chỉ là xem giá cả có đủ hay không thôi.”
Lý Đầu Sâm ra hiệu, đám vệ sĩ run rẩy khiêng một cái két sắt từ trong phòng ngủ đi ra.
“Liếm sạch sẽ, những thứ này đều là của các ngươi.”
Lý Đầu Sâm ném những tờ đô la xanh trước mặt các nữ hài.
Mắt đám nữ hài đỏ bừng vì phấn khích trước những tờ tiền trị giá hàng triệu đô la.
Ba nữ hài liếc nhìn nhau.
Một nữ hài có khuôn mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt hơi xanh, không bò tới như hai nữ hài kia, ngược lại vẫn lắc đầu như cũ: “Ngươi điên rồi, bây giờ ta phải đi ngay.”
“Được.”
Lý Đầu Sâm liếm môi gật đầu, cười điên cuồng dang tay tránh đường: “Ta không thích ép buộc người khác, ngươi có thể rời đi.”
“Cảm ơn.”
Nữ hài xinh đẹp run rẩy từ trong bể bơi bò ra, cúi đầu chào, nhưng vừa quay người lại, Lý Đầu Sâm đã từ bên hông rút ra một khẩu súng, chĩa vào sau lưng nữ hài rồi bóp cò.
Pằng.
Tiếng súng vang lên.
Là một lão đại kinh doanh hàng trắng từ lâu, tinh thần của Lý Đầu Sâm ít nhiều có gì đó bất bình thường.
Áp lực của việc đi trên dây và chơi trò chơi sinh tử quanh năm không phải là điều ai cũng có thể chịu đựng được, đặc biệt là sau khi Lý Đầu Sâm tiếp xúc với C10h15n trong nhiều năm. Áp lực lớn và sự tổn thương do methamphetamine gây ra cho trung tâm não khiến hành vi của hắn ngày càng thất thường và kỳ quặc.
Cú bắn của Desert Eagle có sức xuyên thấu cực lớn, gần như bẻ gãy hoàn toàn thắt lưng của nữ hài. Nhưng dù vậy, nữ hài vẫn không chết ngay mà cứ lăn lộn trên mặt đất kêu la.
Máu bắn tung tóe và nội tạng văng ra khiến những nữ hài khác không khỏi nôn mửa.
“Vì sao lại từ chối ta? Ngươi dựa vào cái gì?”
Lý Đầu Sâm không thèm quan tâm người nữ hài đầy vết máu. Hắn bước sang túm lấy tóc của nữ hài: “Là bởi vì thân phận sinh viên đáng chết của ngươi hay ngươi cảm thấy mình đủ xinh đẹp?”
“Ta là Lý Đầu Sâm vĩ đại nhất, ta là người có quyền lực nhất thế giới.”
Lý Đầu Sâm điên cuồng đưa họng súng vào miệng nữ hài sắp chết, bóp cò liên tục.
Pằng pằng pằng.
Cùng với những tiếng súng chói tai và não trắng của nữ hài văng ra, toàn bộ căn biệt thự như biến thành địa ngục.