Bất cứ ai có nhận thức bình thường đều biết rằng, khi hỏa hoạn xảy ra, thời gian vàng để cứu hoả là mười lăm phút đầu tiên.
Tại nước Java vốn đã bị tham nhũng hoành hành này, bộ phận cứu hộ có thể nói là hiệu suất rất thấp. Lại thêm các hành động bạo lực trong những ngày gần đây thực sự đã làm rất nhiều bộ phận bị tê liệt chỉ còn để lại một vỏ bọc trên danh nghĩa. Vì vậy trong mười lăm phút này không có bất cứ hoạt động cứu hộ nào, có thể nói ngọn lửa đã rất thỏa mái bùng lên dữ dội.
Mặc dù đứng cách tòa nhà vài trăm mét, nhưng Daley vẫn cảm thấy có chút khó thở. Các loại khí độc sinh ra trong quá trình đốt cháy khiến phổi của hắn đau nhức không thể chịu nổi.
Cho dù có đau buồn đến đâu, hắn cũng biết rõ lúc này mình bắt buộc phải rời khỏi nơi đây.
Nam nhân loạng choạng bước về hướng ngược lại, sức nóng ngày càng tăng sau lưng khiến hắn hiểu rằng bất cứ ai ở gần tòa nhà này đều không thể sống sót, bao gồm cả vợ con của hắn. Nhưng vào lúc hắn mở cửa xe ra đang định khởi động xe, thì một tiếng kêu yếu ớt nhưng rất rõ ràng lọt vào tai hắn.
Daley kinh ngạc nhìn quanh nơi đang bị bao phủ bởi làn khói dày đặc.
Có một đứa trẻ gần bằng con gái của hắn đang chật vật bò về phía trước với khuôn mặt đỏ bừng cách tòa nhà chưa đầy trăm mét, nhìn vào đôi chân bị gãy của cô gái và vài chiếc đồng hồ nổi tiếng vẫn còn đang nắm chặt trong tay, có thể thấy nàng là một trong những người còn sống sót sau khi nhảy ra khỏi tòa nhà trước khi ngọn lửa lan rộng hoàn toàn.
Không chút do dự, Daley điên cuồng lái xe lao về phía cô gái.
Thứ hắn muốn cứu không chỉ là cô gái này, mà còn là cả bản thân hắn! Bởi vì Daley biết nếu hôm nay hắn lựa chọn bỏ đi, thì có lẽ hắn sẽ phải sống cả đời trong cảm giác tội lỗi và hối hận.
Làn khói dày đặc làm giảm đi tầm nhìn, nhưng Daley vẫn dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình để tìm ra chính xác vị trí của cô gái, nhưng ngay khi hắn bế cô gái lên và định đưa nàng vào xe thì một vụ nổ ở trong tòa nhà Hợp Sinh bất ngờ xảy ra.
Sóng xung kích khổng lồ đánh bay Daley ra ngoài đồng thời cũng hất văng cô gái đang được ôm trong lòng ra xa. Sóng xung kích không đáng sợ, nhưng những mảnh vỡ bay trong không khí lại có thể gây chết người. Daley bất lực nhìn mảnh kim loại cắt qua cơ thể cô gái rồi bay về phía xa.
Daley vùng vẫy hồi lâu nhưng vẫn không đứng dậy được. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở lưng, có một mảnh vỡ đã xuyên qua cơ thể hắn.
Mà sức lực của Daley dường như đang bị hao mòn nhiều từ vết thương lớn do mảnh vỡ để lại trên cơ thể hắn.
Ngọn lửa và khói đen ngày càng lớn, nam nhân đã mất hết sức lực, hoàn toàn từ bỏ việc cố giữ lấy mạng sống, hắn dùng chút sức lực cuối cùng ngồi thẳng dậy, cố gắng dựa vào chiếc xe đang bốc cháy để cho bản thân được chết một cách đàng hoàng.
“Bị gãy một đốt sống lưng, nhất thời chưa chết được.”
Chính vào lúc Daley sắp chết, có một cuộc trò chuyện bằng tiếng Trung bất ngờ lọt vào tai hắn. Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy bảy tám bóng người mặc bộ đồ chữa cháy và đeo mặt nạ bảo hộ đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, trong đó có một người gầy gò đang cúi xuống kiểm tra vết thương cho hắn.
“Chưa chết được thì càng đau khổ. Khi bị ngọn lửa thiêu đốt, vì đốt sống lưng bị gãy nên mỗi khi hắn vùng vẫy sẽ giống như bị con dao đâm vào.Thậm chí vì cơn đau vô tận mà hắn không thể ngất đi. Cơn đau này rất giống cực hình chặt lưng ở địa ngục.”
Một trong những bóng người đó tiếp lời.
Lời nói của người trong bộ quần áo bảo hộ chắc chắn này khiến Daley ngạc nhiên mở to mắt. Giọng nói của người đó rất trong trẻo, hắn không ngờ đối phương lại là một nữ nhân!
Trong khung cảnh như địa ngục này lại đột nhiên xuất hiện một đám người Hạ quốc?
Hơn nữa lại là một nữ nhân?
Trong tình cảnh bất thường này, trong đầu của Daley hiện lên một dấu hỏi cực lớn.
“Nhiều tên súc sinh bị thiêu chết như vậy nhưng không có mấy người phải chịu đựng nỗi đau như hắn.”
Hình như người đang cúi xuống kiểm tra vết thương cho hắn đang mỉm cười, sau đó nói với hắn bằng tiếng Java vẫn chưa thành thạo: “Ngươi không đi vào trong tòa nhà, lại còn ra tay cứu người. Xem ra ngươi không phải là người xấu, vậy nên ta có thể giúp ngươi làm một phát sảng khoái.”
Lượng thông tin và nội dung gây sốc của câu nói này khiến Daley thậm chí nhất thời quên đi cơn đau dữ dội trong cơ thể!
Vụ cháy tòa nhà Hợp Sinh không phải là sự cố?
Thì ra cái chết của vợ con mình và những người khác khi tiến vào tòa nhà đều do đám người này gây ra! Mọi thứ như địa ngục trước mắt thực ra chỉ là một cái bẫy do những người Hạ quốc lợi dụng lòng tham của người dân địa phương để giăng ra?
“Súc sinh, các ngươi làm sao có thể làm ra một việc như vậy, không sợ Thánh Allah sao?”
Daley tuyệt vọng nhìn ngọn lửa vẫn đang lan rộng, nói với đôi môi đang run rẩy.
Hiện tại tòa nhà Hợp Sinh đã biến thành một con quái vật nuốt chửng mọi thứ, mà phần thân chính của tòa nhà đã bắt đầu nghiêng. Daley biết rất rõ nếu như tòa nhà bị sụp đổ thì không ai trong khu dân cư gần đó có thể thoát nạn.
Như vậy sẽ làm chết bao nhiêu người?
Daley không thể ước tính được.
“Nói nhảm nhiều quá.”
Bóng hình gầy gò nhìn thấy đôi môi hơi nhếch lên của Daley, cười khẩy một cái sau đó dùng tay trái nâng đầu Daley lên, lộ cổ của hắn ra.
“Ngươi nợ ta một ân tình, nhưng không cần phải trả.”
Khi vừa nói xong tay phải của kẻ gầy gò cầm một con dao găm quân sự cắt ngang trên cổ hắn.
Máu đỏ tươi phun ra.
Daley đột nhiên cười sặc sụa, nhìn bầu trời bằng ánh mắt khinh thường và phẫn nộ.
Cả đời ta là người tốt, nhưng cuối cùng lại kết thúc trong tay đám người lưu manh này. Hắn không biết tại sao ông trời lại đối xử với mình như vậy.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức của hắn tan biến, ý nghĩ cuối cùng của hắn lại là...
CMN thật không công bằng!