Bây giờ Xa Tố Nhã cuối cùng cũng hiểu tại sao Chủ tịch Thôi lại dùng hai từ đáng thương này rồi.
Khoảng cách giữa hai người hiện tại chưa tới năm mét, Xa Tố Nhã đã hoàn toàn nhìn thấy bóng dáng của người đó.
Một cô gái mười bảy mười tám tuổi, chắc chắn không cao quá mét sáu, khuôn mặt trắng bệnh như tuyết. Điều khiến Xa Tố Nhã kinh ngạc nhất chính là ánh mắt của cô gái này.
Tĩnh lặng, không có sự sống. Cách nàng nhìn Xa Tố Nhã - một cô gái rõ ràng vô hại – lại đầy sự sợ hãi và cảnh giác.
Có vẻ như cô gái này sợ cả thế giới!
“Nàng không thể nói chuyện, hơn nữa rất rụt rè.”
Ông chủ quán cà phê nãy giờ im lặng như kẻ vô hình mỉm cười cắt ngang: “Nhưng đừng đánh giá thấp cô gái này, năng lực thực sự của nàng nhất định sẽ làm ngươi hài lòng.”
Đây là lần đầu tiên Xa Tố Nhã gặp Trần Lưu Ly...
…
“Tại sao lại để Trần Lưu Ly làm trợ lý cho Xa Tố Nhã? Mà không phải là Từ Ấu Chân hay Kim Nghiên Đấu?”
Chính vào lúc Xa Tố Nhã gặp được Trần Lưu Ly, Tô Bình Nam vẫn đang ở trên tầng cao nhất của tòa nhà Kim Gia đã hỏi Quách Quang Diệu một câu như vậy.
“Để thêm chút ràng buộc.”
Quách Quang Diệu trả lời: “Những trải nghiệm của Trần Lưu Ly còn bi thảm hơn Xa Tố Nhã rất nhiều. Như vậy rất dễ nảy sinh sự đồng cảm. Mà ngoại hình và tính cách của Trần Lưu Ly rất dễ nhận được sự tin tưởng của người khác. Vì vậy ta đã chọn nàng.”
“Tất cả mọi người đều đang trưởng thành, ngươi cũng không ngoại lệ.”
Tô Bình Nam mỉm cười ném điếu xì gà cho Quách Quang Diệu: “Trần Lưu Ly có vấn đề về trí tuệ, lại không thể nói được. Hơn nữa sau khi trải qua sự việc đó, trái tim nàng đã hoàn toàn đóng cửa. Thứ duy nhất nàng có thể tin tưởng chính là tập đoàn, cho dù là Xa Tố Nhã có làm điều gì cũng rất khó đi vào thế giới nội tâm của Trần Lưu Ly. Vậy nên theo như ta thấy thì không phải ngươi đang chọn trợ lý cho Xa Tố Nhã, mà để lại một con dao bên cạnh nàng, một con dao có thể khiến Xa Tố Nhã biến mất khỏi thế giới này bất cứ khi nào.”
“Đúng vậy, ta thừa nhận là có sự đề phòng về sau.” Quách Quang Diệu trầm mặc một lúc rồi mới trả lời: “Mục tiêu của Xa Tố Nhã là Trịnh gia tập đoàn Hyundai. Ta lo ngại vì thù hận mà nàng sẽ gây ra tổn thất không đáng có cho tập đoàn.”
“Trong quá trình trưởng thành, ngươi cũng dần mất đi lòng dũng cảm.”
Tô Bình Nam vỗ vỗ vai Quách Quang Diệu: “Có thể chính bản thân ngươi cũng không nhận ra, nhưng thực sự ngươi đã rất hài lòng với địa vị và quyền lực hiện tại của mình, cho nên trong lòng ngươi không hề muốn xung đột với tập đoàn Hyundai.”
“Trong tiềm thức của ngươi đang muốn duy trì thành công của mình, muốn duy trì vị thế hiện tại của tập đoàn Kim Môn.”
Quách Quang Diệu đứng hình, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi hổ thẹn.
Trong lòng Quách Quang Diệu vẫn luôn coi Tô Bình Nam là một vị thần, vì vậy đối với lời nói này của nam nhân, hắn không có ý định phản bác. Khi Tô Bình Nam trực tiếp chỉ ra điểm yếu trong lòng hắn, hắn mới hốt hoảng phát hiện ra sự thật này.
“Tập đoàn Cẩm Tú không thể dừng lại. Nếu không sớm muộn gì chúng ta sẽ phải cúi đầu.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam có chút ảm đạm, ném điếu xì gà trên tay đi, quay người đi về võ đài.
“Ta không thể dừng lại, và ngươi cũng vậy.”
Nam nhân đứng trên võ đài tháo chiếc khăn trắng trên người xuống, con rồng đen phía sau lưng vẫn hung hãn dưới ánh sáng mờ ảo.
“Ta nhớ là đã rất lâu không đánh ngươi.”
Mặt Quách Quang Diệu nhăn như mướp đắng, Tô Bình Nam vẫy tay về phía hắn.
“Lên đài đấu với ta một trận!”
...
Trong màn đêm, chiếc Mercedes-Benz màu đen đang chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc từ Busan đến Seoul, trong xe một mảnh tĩnh lặng.
Xa Tố Nhã trầm mặc nhìn Trần Lưu Ly đang ngồi ở ghế phụ, trong đầu tràn ngập sự nghi vấn.
“Làm sao có thể có loại người như vậy! Nàng nhất định đã trải qua chuyện gì đó mới trở nên như thế này!”
Đây là cảm giác chân thực nhất của Xa Tố Nhã sau khi gặp Trần Lưu Ly.
Bản thân Xa Tố Nhã cũng là kẻ từ trong địa ngục vùng vẫy trèo ra, nhưng nàng vẫn không thể quên được sự tủi nhục mà mình phải chịu đựng. Nỗi đau đó mãi luẩn quẩn trong lòng khiến nàng hàng đêm khó ngủ. Vì vậy cô gái rất nhanh nhận ra Trần Lưu Ly có gì đó không ổn! Một cô gái luôn đề phòng mọi thứ không hiểu sao lại trở thành trợ lý riêng của mình, mà việc khiến Xa Tố Nhã cảm thấy đau lòng nhất chính là đôi mắt của thiếu nữ còn chưa thành niên này không còn chút sức sống.
Nhìn giống như một xác chết biết đi không có suy nghĩ, chỉ còn lại bản năng sinh tồn!
“Ngươi có biết khi theo ta ngươi cần phải làm gì không?”
Xa Tố Nhã nhận ra hình như Trần Lưu Ly không thể nói chuyện, nàng ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu với sự đồng cảm trong mắt: “Nếu như ngươi không muốn, ta có thể giúp ngươi xin giám đốc Thôi điều ngươi làm ở bộ phận khác.”
Không có câu trả lời, Trần Lưu Ly vẫn duy trì sự im lặng, chỉ là ánh mắt nhìn Xa Tố Nhã đã bớt lạnh lùng hơn một chút.
“Nàng nhìn hiểu khẩu hình miệng, cũng có khả năng nghe nhất định.”
Lưu Xa Phạm nhìn về phía trước để lái xe, mỉm cười thay Trần Lưu Ly trả lời câu hỏi của Xa Tố Nhã: “Xa tiểu thư không cần sử dụng ngôn ngữ ký hiệu. Nếu cần nàng làm việc gì, ngươi chỉ cần biểu đạt nó thật rõ ràng là được. Nhưng ta khuyên ngươi không nên từ chối lòng tốt của giám đốc Thôi, cô gái này rất lợi hại. Nàng sẽ rất có ích.”