“Lợi hại?”
Xa Tố Nhã nghi ngờ nhìn Trần Lưu Ly đang cuộn tròn trên ghế duy trì sự im lặng, nàng không thể nào tìm được mối liên hệ giữa cô gái trông như một chú mèo con vô hại này với hai từ mạnh mẽ đó.
“Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.”
Trong giọng nói của Lưu Xa Phạm mang theo sự từng trải: “Mọi người thường chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài để đánh giá phẩm chất của một con người. Giống như ta, không một ai nghĩ rằng ta lại là người tốt, thậm chí khi đến khu vui chơi cùng con gái ta, đám trẻ ở đó đều tránh xa ta, nhưng không ai nghĩ đến việc tại sao ta lại biến thành bộ dạng như vậy.”
Nam nhân chỉ vào vết sẹo sau tai mình: “Cuộc đời này nếu được thay đổi lại thì nhất định ta sẽ không đi theo con đường của một kẻ tầm thường. Mà sẽ liều mạng chiến đấu để ba mẹ của ta, vợ con của ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Ta chưa bao giờ chủ động bắt nạt ai cả.”
“Thế giới này luôn lừa dối chúng ta.”
Xa Tố Nhã cũng bị cảm xúc của tài xế làm cho cảm động, cô gái yếu ớt trả lời lại: “Cá lớn nuốt cá bé mới là bản chất của thế giới này. Nhưng khi còn rất trẻ mọi thứ chúng ta được dạy đều nói rằng thế giới này tươi đẹp đến nhường nào, chúng ta phải làm sao để giữ được lương thiện. Điều đó thật giả tạo, cũng rất tàn khốc.”
Bên trong xe trở nên yên tĩnh.
...
Quách Quang Diệu không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị ông chủ quật ngã trên võ đài. Cho dù tấm thảm trên sàn đấu rất chuyên nghiệp và mềm mại, nhưng hắn vẫn có cảm giác toàn thân mình như sắp rụng rời.
“Không đánh nữa, ngươi không thể đấu lại ta như trước kia. Ta nhớ trước đây ngươi có chết cũng không phục, lần nào cũng tự mình đứng dậy.”
Chính vào lúc Quách Quang Diệu cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị đánh đến bất tỉnh, thì Tô Bình Nam thấy mất hứng thú nói như vậy. Nam nhân tháo đôi găng tay ra, cười lớn đưa tay về phía Quách Quang Diệu đang nằm trên mặt đất như một con cá chết.
“Nam ca, ta sai rồi.”
Quách Quang Diệu khó nhọc nắm lấy tay Tô Bình Nam rồi đứng dậy, ánh mắt có chút bàng hoàng.
Bởi vì trong lúc Tô Bình Nam đưa tay ra, Quách Quang Diệu phát hiện ra trên người ông chủ mình không còn mang vẻ lạnh lùng tự cao tự đại như thường ngày. Điều này khiến hắn có cảm giác như mình đang quay trở lại thời điểm bọn hắn cùng nhau chiến đấu ở trạm xe lửa Ô thành.
Chỉ tiếc là Tô Bình Nam của ngày xưa chỉ thoáng qua rồi tan biến.
Khi Quách Quang Diệu còn đang thở hổn hển nhận lấy cốc nước Đỗ Cửu đưa cho, Tô Bình Nam đã lấy lại bình tĩnh, trở lại thành một kẻ tung hoành thiên hạ không ai có thể nhìn thấu.
“Bản tính của con người là quen với sự an nhàn. Việc này ta không trách ngươi.”
Tô Bình Nam vỗ vỗ vai Quách Quang Diệu: “Nhưng ngươi không cảm thấy xứ sở kim chi nhỏ bé này có quá nhiều chaebol sao?”
…
Trên thế giới này, nếu nói có một thứ tình cảm nào đó mạnh mẽ và khó phai mờ hơn cả tình yêu, thì câu trả lời có thể sẽ khiến người ta không dám tin.
Hận thù.
Không sai, chính là hận thù.
Hận thù là chất xúc tác tốt nhất để làm thay đổi một con người.
Việt Vương nằm gai nếm mật mười năm, toàn bộ ý chí của hắn đã bị bóp méo hoàn toàn, nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ là nhờ vào đâu?
Hận thù.
Tôn Tẫn bị xăm chữ trên mặt, xương bánh chè bị tháo ra, hai bàn chân bị chặt cụt, động lực nào giúp hắn sống sót cho dù có phải ăn phân hay giả điên?
Vẫn là hận thù.
Có một sự thực mà có thể rất nhiều người không muốn chấp nhận.
Đó chính là sức mạnh mà lòng hận thù mang lại còn mạnh hơn bất cứ từ nào trái nghĩa với nó.
Cái gì mà hữu hảo, cảm kích, ân huệ, thâm tình, yêu thích, hữu nghị, bằng hữu, yêu mến... năng lượng mà những từ này có thể mang lại cho một người ít hơn rất nhiều so với hận thù!
Thậm chí ở trong mắt Tô Bình Nam một có tính cách tàn ác ngang ngược, ở trên thế giới này muốn trở thành kẻ mạnh thì trong lòng bắt buộc phải có hận thù!
Cho dù ngươi hận bản thân, thì nó cũng sẽ trở thành nguồn sức mạnh của ngươi.
Có thể hận bản thân bất tài, có thể hận thế giới này bất công, thậm chí có thể hận mọi thứ trên đời. Bởi vì chỉ có hận thù đủ sâu đậm, thì ngươi mới luôn có động lực để tiến về phía trước, cho đến khi ngươi thành công và hòa hợp được với thế giới bằng nụ cười.
...
“Tập đoàn Kim Môn quá an nhàn rồi, tất cả các lãnh đạo cấp cao đều đã quen với việc ở trong vùng an toàn của mình. Đây không phải là chuyện tốt.” Đứng trên đỉnh tòa nhà Kim Gia, Tô Bình Nam nheo mắt nhìn đoàn xe của Quách Quang Diệu đang rời đi với vẻ mặt nghiêm nghị.
Đến tận khi đoàn xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nam nhân mới chậm rãi nói với Đỗ Cửu đang đứng ở phía sau: “Thông báo cho Quách Quang Diệu, ta muốn nắm được kết quả của hành động nhằm vào tổ chức Tam Mộc càng sớm càng tốt. Hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì.”
“Rõ.”
Đỗ Cửu cúi đầu.
“Có thể dùng mọi thủ đoạn.” Ánh mắt sắc bén của nam nhân nhìn vào bầu trời đầy sao: “Ta muốn dùng biện pháp sắt cứng rắn nhất để nói với toàn bộ thế giới ngầm của đất nước này, rằng không một kẻ nào có thể khiêu khích tập đoàn Kim Môn."
“Nam ca...”
Đỗ Cửu do dự một lát, vẫn đưa ra ý kiến của mình: “ Tổ chức Tam Mộc làm việc thủ đoạn rất điên rồ, nếu như ép quá thì sợ rằng sẽ có rất nhiều người chết.”
“Cái chết đôi khi là cách tốt nhất để tích tụ hận thù, cũng là cách tốt nhất để thức tỉnh những con người này.”
Giọng điệu của nam nhân lạnh lùng như ác quỷ đến từ địa ngục: “Khi một con dao không còn sắc bén nữa, thì việc duy nhất cần làm chính là tìm một viên đá mài thật phù hợp để mài nó sắc bén như mong muốn.”