Đỗ Cửu không nói gì nữa.
Hắn hiểu lý do tại sao ông chủ lại đột nhiên thay đổi quyết định. Rõ ràng ông chủ cho rằng tập đoàn Kim Môn đã ngủ quên trong chiến thắng với tâm trí lười biếng tìm kiếm sự ổn định, ông chủ muốn dùng một trận chiến tàn khốc đẫm máu để đưa những người này quay trở lại trạng thái trước đó.
Về việc có thể sẽ hại chết rất nhiều người?
Có quan trọng không?
Không có ván cờ nào mà đến khi kết thúc tất cả các quân cờ vẫn còn nguyên vẹn trên bàn cờ.
Việc này là hiển nhiên.
Khi Đỗ Cửu định đi xuống lầu, Tô Bình Nam đột nhiên ngăn hắn lại: “Mấy ngày này ngươi và Đỗ Thạch hãy đi theo Quang Diệu, ở đây ta tự lo được.”
“Cảm ơn Nam ca.”
Đỗ Cửu lại cúi đầu một lần nữa.
Tô Bình Nam biểu đạt rất hạn chế cảm xúc của mình, đó là điều tốt nhất mà kiêu hùng này có thể làm.
...
Xa Tố Nhã không hề biết rằng việc mình được biên chế một trợ lý riêng lại gây ra một vụ án mạng đi vào sử sách của xứ sở kim chi. Hiện tại đã đến thời điểm nàng phải đối mặt với sự hận thù của mình.
Cảnh sát Hàn, Hàn Đại Trung!
Cô gái sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của người này!
Cho đến bây giờ, Xa Tố Nhã vẫn không thể hiểu được tại sao con người này lại tỏ ra thù địch với mình như vậy! Phải biết rằng khi đó mình chỉ là một cô gái vẫn chưa thành niên!
Cô gái vẫn còn giữ được một phần lương thiện trong trái tim này, khi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra khi đó, cho dù nàng có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể tha thứ cho nam nhân này. Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi chi tiết đều chỉ ra rằng cảnh sát Hàn chính là nhân tố dẫn đến cái chết của ba mẹ nàng trong một vụ tai nạn giao thông và tất cả những gì mình đang phải chịu đựng!
Cảnh sát Hàn không chỉ phản bội lại đạo đức nghề nghiệp, mà còn vứt bỏ toàn bộ lương tâm!
Đây là định nghĩa Xa Tố Nhã gán cho nam nhân mà nàng đã tám năm không gặp này! Đồng thời cô gái cũng tin rằng cho dù mình có làm điều gì không đúng với người này thì nàng cũng sẽ không cắn rứt lương tâm. Với những cảm xúc phức tạp, Xa Tố Nhã kìm nén sự run rẩy vô thức của cơ thể, chậm rãi nói: “Hành động thôi.”
…
Thời gian có thể thay đổi mọi thứ.
Tám năm là một khoảng thời gian rất dài, đủ để làm cho rất nhiều người thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen sau khi đi qua quận Gangnam của Seoul không hề giảm tốc độ mà tiếp tục chạy cho đến khi tới quận Cửu Long mới từ từ dừng lại.
“Xa tiểu thư, người mà chúng ta muốn tìm đang ở bên trong.”
Tài xế Lưu Xa Phạm xuống xe giúp Xa Tố Nhã mở cửa, sau đó cúi người nói: “Đường ở quận Cửu Long quá hẹp, ô tô không thể tiến vào được. Chúng ta phải đi bộ một đoạn.”
“Quận Cửu Long? Khu ổ chuột?”
Nhìn những ngôi nhà gỗ tạm bợ chỉ cao bằng thân người và nước thải vương vãi ở khắp nơi, Xa Tố Nhã không thể giấu được sự kinh ngạc của mình: “Tên khốn làm việc cho chaebol đó lại sống ở một nơi như thế này?”
“Đúng vậy.”
Lưu Xa Phạm gật đầu: “Chúng ta đã điều tra rất rõ ràng, tuyệt đối không thể sai sót.”
Nhìn Xa Tố Nhã vẫn còn do dự, Lưu Xa Phạm lại cúi người một lần nữa nói: “Yên tâm, mặc dù an ninh ở đây rất kém, nhưng ngươi chắc chắn sẽ không gặp vấn đề về an toàn.”
Xa Tố Nhã dừng bước chân lại: “Không phải ta lo lắng về vấn đề an toàn, mà là ta cảm thấy thật kỳ lạ, một kẻ đã bán đi linh hồn của mình làm sao lại đi đến bước đường này.”
“Một con chó nếu như không nghe lời, thì chủ nhân đương nhiên sẽ dạy nó một bài học.”
Lưu Xa Phạm chỉ vào một ngôi nhà gỗ ở phía xa đã bị mưa gió làm sập một nửa bức tường, nói: “Hắn là một tên khốn nạn, cũng là một người ba tốt. Hàn Đại Trung có một cô con gái bị liệt nửa thân dưới. Vì chữa bệnh cho con gái, hắn đã vay một khoản tiền từ Trịnh Lão Cửu tập đoàn Hyundai.”
“Vậy là hắn đã đánh mất tất cả.”
Xa Tố Nhã gật đầu, biết được kẻ hãm hại mình phải nhận kết cục như như ngày hôm nay, nụ cười của cô gái lại càng rạng rỡ.
…
Vài phút sau, Lưu Xa Phạm đang dẫn đường chợt dừng bước.
“Cả gia đình hắn gồm có cô con gái và vợ của hắn đã sống ở trong ngôi nhà này được ba năm.”
Nói xong nam nhân dùng một cú đá đạp thật mạnh cánh cửa gỗ tồi tàn.
Một khuôn mặt già nua khắc khổ đầy thăng trầm mang theo sự sợ hãi hiện ra trước mặt Xa Tố Nhã.
Cô gái sững người.
Nếu không phải khuôn mặt của đối phương vẫn còn có nét giống ngày xưa, thì cho dù Xa Tố Nhã có mặt đối mặt với hắn cũng không thể nhận ra ông già lưng còng tóc trắng này lại là tên cảnh sát ác quỷ trước đây.
“Ta thực sự không phải muốn quỵt tiền.”
Hàn Đại Trung run rẩy, rõ ràng là không nhận ra Xa Tố Nhã là ai, việc đầu tiên hắn làm khi bước ra khỏi cửa nhà là quỳ xuống nền đất đầy nước thải.
“Cộc cộc cộc!”
Lực dập đầu của Hàn Đại Trung rất mạnh, dưới ánh trăng bạc, đám người Xa Tố Nhã nhìn thấy rất rõ trong vũng nước thải đen kịt đã có thêm một chút máu đỏ thẫm.
“Các ngươi là người của giám đốc Trương phái đến đòi nợ phải không? Thực sự không phải ta cố ý trì hoãn không trả tiền. Mà là bởi vì con gái ta cuối cùng cũng tìm được người hiến thận thích hợp, ta cần số tiền này để giúp nó được tiếp tục sống.”
Không ai lên tiếng, ngoại trừ tiếng chó sủa ở đằng xa, trên con đường vắng chỉ còn tiếng dập đầu của ông già đang điên cuồng quỳ lạy van xin.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Xa Tố Nhã nhìn kẻ trước đây từng tùy ý đùa giỡn cuộc đời nàng mà hiện tại lại giống như một con chó cầu xin sự thương xót, trong đầu nàng bất giác hiện lên một câu “thế sự vô thường”.