Kẻ càng thông minh thì càng suy nghĩ nhiều.
Xa Tố Nhã đã nghĩ ra vô số cảnh nàng gặp lại Hàn Đại Trung, nhưng nàng thực sự không thể ngờ rằng nam nhân mà nàng vô cùng căm ghét lại thành ra như thế này! Cô gái đứng hình trong giây lát.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
“Két.”
Cánh cửa của ngôi nhà gỗ phía sau Hàn Đại Trung lại một lần nữa bị đẩy ra, một cô gái gầy gò khó khăn đẩy xe lăn xuất hiện trước mặt mọi người. Dưới ánh trăng, những mạch máu trên đôi má gầy của cô gái hiện lên rõ ràng.
“Các ngươi có thể tha cho ba ta được không?”
Hàn Thượng Âm sợ hãi lên tiếng: “Ta sắp khỏi bệnh rồi, sau này ta có thể làm trâu làm ngựa cho trả nợ cho các ngươi.”
Cô gái vừa nói vừa vội vàng khoe những tấm bằng chứng nhận đang ôm chặt trong tay: “Ta không hề lãng phí bất cứ thời gian nào, ta đã lấy được bằng tài chính, cũng đã lấy được bằng kiến trúc sư. Khi ta khỏe lại, những thứ này sẽ mang lại thu nhập cho ta. Vì vậy chúng ta sẽ trả được nợ...”
Xa Tố Nhã vẫn giữ im lặng, chỉ là mắt lạnh lùng của nàng đã dịu đi rất nhiều.
Nàng là một học sinh giỏi, nên đương nhiên nàng hiểu lấy được những chứng chỉ này khó khăn đến mức nào. Một người khỏe mạnh cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian mới có được, nên có thể thấy cô gái này đã cố gắng như thế nào.
Không ai lên tiếng, điều này càng khiến Hàn Thượng Âm đang ngồi trên xe lăn sợ hãi hơn, nàng vén mái tóc dài nhìn Lưu Xa Phạm, cố gắng cho mọi người thấy rõ dung mạo của mình.
“Thực ra ta rất đẹp, đến khi đó có rất nhiều người theo đuổi ta.”
Từ trên người cô gái ốm yếu đến mức không thể đứng dậy được này, có thể nhìn ra khát vọng sinh tồn của con người thực sự rất mạnh mẽ, cô gái không chỉ vén tóc mà còn cố gắng duỗi thẳng hai chân của mình ra: “Hơn nữa cơ thể của ta cũng rất được, chỉ cần các ngươi tha cho ba ta, sau khi bình phục ta thậm chí có thể đến phố đèn đỏ kiếm tiền cho các ngươi!”
Hàn Thượng Âm không hề nói dối.
Mặc dù cô gái đã gầy gò tới mức có phần biến dạng, làn da cũng nhợt nhạt đến đáng sợ. Nhưng vẫn có thể thấy bề ngoài của nàng khá đẹp, bất luận là đường nét đôi mắt hay là sống mũi đều có thể coi là một mỹ nhân.
“Ba ngươi không nợ tiền ta.”
Xa Tố Nhã cuối cùng cũng lên tiếng, cô gái với vẻ khinh thường nhìn Hàn Đại Trung vẫn đang điên cuồng quỳ lạy, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên xem ta là ai?”
Hàn Đại Trung đang điên cuồng cầu xin cuối cùng cũng dừng động tác, từ từ ngẩng cái đầu dính đầy máu lên.
Cô gái trước mặt tuổi không lớn lắm, đi một đôi giày cao gót màu trắng thương hiệu cao cấp Apennines, mặc chiếc váy màu vàng nhạt thương hiệu Chanel của Gaul, ngay cả chiếc vòng pha lê trên cổ tay, Hàn Đại Trung cũng có thể nhìn ra nó rất đắt tiền.
Gia cảnh nghèo hèn không làm Hàn Đại Trung mất đi sự nhạy bén khi còn làm cảnh sát, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn đã phán đoán được đám người này chắc chắn không phải là người của công ty cho vay nặng lãi.
Bởi vì nữ nhân trước mặt tỏa ra một hương vị rất quen thuộc với hắn.
Đó là mùi của sự giàu có, là khí chất chỉ có ở trong xã hội thượng lưu!
“Ngươi có phải là tiểu thư của gia đình nào đó không?”
Hàn Đại Trung không hề nhận ra Xa Tố Nhã. Trong sự nghiệp cảnh sát trước đây của mình hắn đã làm quá nhiều việc bẩn thỉu. Sự việc mà Xa Tố Nhã coi là cơn ác mộng cả cuộc đời, đối với Hàn Đại Trung lại không đáng quan tâm, đó chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều tội ác trong sự nghiệp của hắn.
Nhìn thấy phản ứng này của Hàn Đại Trung, nụ cười của Xa Tố Nhã có vẻ hơi khó chịu.
Thế giới này vẫn rất thực tế. Sự sống chết của những kẻ nhỏ bé căn bản không hề quan trọng, nỗi đau khắc vào tận xương tủy của người bị hại thậm chí không để lại một chút ký ức nào cho kẻ đã gây ra!
“Cảnh sát Hàn, ngươi đang nhìn vòng tay của ta, ta có thể cho ngươi nhìn kỹ hơn một chút, như vậy có thể sẽ giúp ngươi nhớ ra một vài điều.”
Xa Tố Nhã duỗi cổ tay trắng như tuyết của mình ra trước mắt Hàn Đại Trung, viên kim cương hồng trên chiếc vòng tay đắt tiền tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng: “Kim cương hồng Nam Phi này, tuy không không phải là rất giá trị, nhưng cũng đủ khiến một cô gái ngồi tù vài năm. Hơn nữa ngươi cũng biết là ở trong tù có rất nhiều kẻ biến thái, đám người rác rưởi đó rất thích bắt nạt những cô gái nhỏ...”
Hàn Đại Trung dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn chiếc vòng tay trước mặt, những ký ức đã bị bia rượu đốt cháy dần dần hiện lên trong đầu.
Nam nhân cuối cùng cũng lộ ra chút sợ hãi: “Ngươi là Xa Nghênh Mỹ?”
“Rất bất ngờ?”
Xa Tố Nhã thu lại nụ cười: “Những gì ngươi nợ ta, ta muốn ngươi trả đủ.”
“Ta không thể trả lại cho ngươi bất cứ thứ gì, xin hãy tha thứ cho ta. Coi như vì ta vẫn còn một đứa con gái mà hãy tha cho ta!”
Hàn Đại Trung nhìn đám người tập đoàn Kim Môn đứng xung quanh, lại nhìn con gái mình, kinh nghiệm của một cảnh sát khiến hắn lập tức hiểu được tình cảnh hiện tại của mình. Vì thế trong ánh mắt hắn không có chút tranh đấu nào.
“Khi đó kẻ muốn hãm hại ngươi là người của Trịnh gia, ta thực sự không thể từ chối, cũng không dám từ chối!”
Tuy Hàn Đại Trung đã là kẻ bỏ đi, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành cảnh sát, hắn không còn lạ gì với tình huống này, vì vậy hắn lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt để vượt qua cửa ải đêm nay!
Lòng thương xót của Xa Nghênh Mỹ!
Mặc dù khí thế của cô gái rất mạnh, nhưng một kẻ có liên hệ với thế giới ngầm rất lâu như Hàn Đại Trung thề rằng hắn không ngửi thấy mùi máu trên người Xa Tố Nhã, hay nói cách khác, mặc dù cô gái này hiện tại đã có địa vị rất cao, nhưng chắc chắn tay nàng chưa từng dính máu!
Con người là một loại sinh vật rất phức tạp.
Việc chưa từng dính máu và có mạng người ở trong tay là hai tình huống hoàn toàn khác nhau!