Xa Tố Nhã nghiến răng, cố làm cho bản thân bình tĩnh đưa ra sự lựa chọn.
Nàng không ngạc nhiên trước phản ứng của đám thuộc hạ.
Suy cho cùng bản chất của tập đoàn Kim Môn hoàn toàn khác biệt so với những công ty khác mà Xa Tố Nhã từng làm việc.
Xa Tố Nhã đã nghiên cứu rất kỹ, nàng biết rất rõ có nhiều người không phục trước sự thăng tiến đột ngột của nàng, đặc biệt là những mãnh tướng cấp trung và cấp thấp này.
Điều này không liên quan gì đến sự kiểm soát của Tô Bình Nam.
Tình huống này hoàn toàn là do đặc thù của tập đoàn Kim Môn.
Phải biết rằng tập đoàn Kim Môn chưa bao giờ là một doanh nghiệp ở ngoài sáng, tiền thân của nó là vua của bốn băng đảng ngầm ở Busan, mà sự trỗi dậy của nó cũng kéo theo vô số cảnh đổ máu và chết chóc.
Những người này không quan tâm tài năng kinh doanh của ngươi, bọn hắn giống như những con sói trong bầy sói, bọn hắn chỉ tuân theo một con sói tàn nhẫn và hung dữ hơn mình!
Địa vị khác nhau, tầm nhìn tự nhiên cũng khác nhau.
Đối với những những trụ cột đã quen với việc chém chém giết giết này, bọn hắn không hiểu tài năng kinh doanh của Xa Tố Nhã, cũng không hiểu được tầm quan trọng của nàng đối với sự phát triển chung của tập đoàn.
Xa Tố Nhã biết rất rõ vai trò của đám người này.
Trung thành tuyệt đối, đây là lực lượng đáng tin cậy nhất của Kim Môn. Điều này có nghĩa là nếu như cô gái muốn phát triển lâu dài trong tập đoàn này, thì tối nay nàng bắt buộc phải nhận được sự công nhận của đám người này!
Có thể là cảm nhận được khí tức đang dần trở nên sắc lạnh của Xa Tố Nhã, Hàn Thượng Âm đột nhiên ôm chặt lấy bắp chân của Xa Tố Nhã: “Xin hãy tha cho ba ta. Nếu như ba ta có phạm sai lầm, ta có thể dùng cả đời này để bù đắp cho ngươi.”
Phải nói rằng con gái của Hàn Đại Trung rất đẹp.
Mái tóc dài, thân hình mảnh khảnh, đôi má nhợt nhạt và đôi mắt đáng thương của nàng đủ khiến bất cứ ai cũng phải xót xa. Xa Tố Nhã đã bị cô gái không nhỏ hơn mình bao nhiêu làm cho cảm động.
Khoảnh khắc này, nàng mơ hồ cảm nhận được biểu cảm tuyệt vọng và những giọt nước mắt trong suốt chảy trong mắt đối phương giống hệt như mình năm đó.
Xa Tố Nhã do dự nhìn nữ nhân duy nhất trong số những người đi cùng mình.
Trần Lưu Ly.
Đây hoàn toàn là hành động trong tiềm thức của Xa Tố Nhã. Bởi vì khi con người ta do dự nhất, thông thường sẽ tìm đến những người giống mình để tìm kiếm sự thông cảm.
Trần Lưu Ly cũng để ý đến ánh mắt Xa Tố Nhã nhìn mình. Cô gái nhút nhát cúi người đáp lại.
Một giây tiếp theo, Xa Tố Nhã đã hiểu tại sao Lưu Xa Phạm lại nói cô gái rụt rè giống như một bông hoa trắng yếu ớt này rất lợi hại.
“Ta không thể nghe thấy ngươi đang nói gì, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi rất ồn ào.”
Trần Lưu Ly bước đến trước mặt Hàn Thượng Â, túm lấy mái tóc dài của cô gái đáng thương, sau đó dưới ánh mắt kinh hoàng của Xa Tố Nhã, con dao ngắn trong cánh tay còn lại của Trần Lưu Ly đã cắt vào cổ họng của Hàn Thượng Âm.
Máu không bắn tung tóe khắp nơi, bởi vì tại khoảnh khắc cổ họng của Hàn Thượng Âm bị rạch, Trần Lưu Ly đã ấn chặt đầu nàng xuống đất.
Cảnh tượng dòng máu đỏ thẫm nhanh chóng chảy vào cống khiến nội tâm Xa Tố Nhã dâng trào.
“Mặc dù ta không nghe rõ nàng đang nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của nàng, ta phát hiện ra nàng đang nói dối ngươi.”
Trần Lưu Ly vẫn mang dáng vẻ rụt rè đứng thẳng dậy, không thèm chú ý đến Hàn Đại Trung bị khống chế đang trợn trừng mắt dữ tợn nhìn nàng, thay vào đó nàng vừa dùng ngôn ngữ ký hiệu vừa dùng giọng nói không rõ ràng nghiêm túc nói chuyện với Xa Tố Nhã.
“Có lẽ từ nãy đến giờ bọn hắn đều đang nói dối.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Lưu Ly tràn đầy sự đau khổ khi nhớ lại quá khứ: “Trước đây khi đám người xấu đó lừa dối ta, đôi mắt của bọn hắn sẽ vô thức đảo quanh, giống hệt nàng.”
“Giết loại người có ánh mắt như vậy, thực sự ta rất vui.”
Có thể vì cảm thấy mình nói hơi nhiều, nên Trần Lưu Ly ngượng ngùng mỉm cười với Xa Tố Nhã, sau đó lại ngoan ngoãn đứng về chỗ cũ.
Nàng vẫn mang dáng vẻ yếu đuối, rụt rè sợ hãi mọi thứ. Nhưng trong ánh mắt Xa Tố Nhã, cô gái này lại đáng sợ như ác quỷ!
…
Con người là một sinh vật rất phức tạp, phức tạp đến mức ngay cả bản thân mình bọn hắn cũng không thể hiểu hết được. Vì vậy trong rất nhiều trường hợp, trái tim không hề mạnh mẽ như những gì bọn hắn nghĩ, và nếu như không đến thời khắc quyết định, ngươi sẽ không biết được bản thân mình yếu đuối đến mức nào!
Xa Tố Nhã hiện đang ở trong trạng thái như vậy.
Hàn Đại Trung vẫn đang liều mạng vùng vẫy trước mặt cô gái, nhưng bị đám người Lưu Xa Phạm khóa chặt.
Động tác của những người này thành thục đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh! Lưu Xa Phạm dùng một động tác cực kỳ quái dị khống chế chặt hai cánh tay của Hàn Đại Trung, trong khi đám thuộc hạ khéo léo nhét một tấm vải trắng vào miệng đối phương, tay còn lại kéo tóc của Hàn Đại Trung về sau khiến cổ của nam nhân này hoàn toàn lộ ra trước mặt Xa Tố Nhã.
Miệng bị nhét chặt giẻ, mọi tiếng gầm gừ của Hàn Đại Trung đều bị trôi ngược trở lại bụng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Đôi mắt của nam nhân đã chuyển sang màu đỏ! Ánh mắt nhìn Trần Lưu Ly hung ác đến mức dường như máu đang chảy ra ngoài.
“Cầm lấy, tỷ tỷ.”
Trần Lưu Ly hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Hàn Đại Trung, mà ngược lại ngoan ngoãn đặt con dao ngắn vừa mới dính máu của Hàn Thượng Âm vào bàn tay lạnh lẽo của Xa Tố Nhã: “Nó rất sắc bén, chỉ cần một chạm là người này sẽ chết.”
Xa Tố Nhã ngơ ngác nhận lấy. Nàng không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này, tại sao khi đối mặt với nam nhân mà nàng vô cùng căm ghét này nàng lại không thể xuống tay.
“Xin lỗi, giám đốc Thôi nói là ngươi phải đích thân ra tay, nếu không ta đã giúp ngươi rồi.”
Trần Lưu Ly vẻ mặt lạnh lùng: “Tại sao ngươi không muốn giết hắn?”