Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Ngươi Chờ Đã

Chương 246: Ngươi chờ đã Chương 246: Ngươi chờ đã

Tạo hình HKT khiến Tô Bình Nam bình tĩnh như núi cũng bất giác quay đầu sang chỗ khác, có thể thấy tạo hình của Nhạc Nhạc kinh khủng cỡ nào.

"Ngồi xuống nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Mạnh Tịnh Tinh không để ý đến tạo hình của Nhạc Nhạc, chắc là đã quen rồi. Nàng ân cần bảo Nhạc Nhạc ngồi xuống trước rồi hãy nói cho rõ ràng.

"Ta gây họa rồi."

Nhạc Nhạc nghẹn ngào nói: "Tịnh Tinh, ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không... nếu không ta chết chắc."

"Không sao không sao! Yên tâm, có ta đây."

Mạnh Tịnh Tinh kiên nhẫn vỗ bờ vai run rẩy vì khóc của Nhạc Nhạc, dịu dàng dỗ dành.

"Trong điện thoại ngươi vẫn chưa nói rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh Quý Bảo Quân?"

Tô Bình Nam nghe ra Mạnh Tịnh Tinh quen biết tên Quý Bảo Quân này. Hắn từ tốn nhấp rượu. Quý? Chưa từng nghe thấy Thịnh Kinh có Quý gia.

"Lúc nhảy hắn táy máy tay chân, ta đã đẩy hắn ra mà hắn vẫn bám riết, ta bèn phang vào đầu hắn một chai."

Tô Bình Nam nghiêm túc nhìn tạo hình HKT của Nhạc Nhạc, tỏ ý bội phục gu thẩm mỹ của vị huynh đài bị đánh.

"Đánh rất mạnh sao?"

Mạnh Tịnh Tinh tiếp tục hỏi.

"Không mạnh, còn chưa vỡ chai nữa là. Nhưng hắn nói là sẽ không bỏ qua cho ta, ba hắn là đề đốc khu Hải Định. Hắn đe nếu tối nay ta không đi cùng hắn, vậy thì ta và cả nhà sẽ không có kết cục tốt. Ngươi nhất định phải giúp ta, có được không?"

Có lẽ là tự mình dọa mình, Nhạc Nhạc càng khóc dữ hơn.

"Được, ta giúp ngươi đi xin lỗi hắn. Ta quen hắn, không sao đâu."

Mạnh Tịnh Tinh nói.

Tô Bình Nam lên tiếng: "Tên họ Quý kia có lai lịch gì?"

Lúc này Nhạc Nhạc mới nhìn thấy Tô Bình Nam, lập tức hỏi: "Ngươi là ai?"

Tô Bình Nam mỉm cười, chỉ vào Mạnh Tịnh Tinh và nói: "Vệ sĩ của nàng."

Nhạc Nhạc lập tức ngừng khóc, cầm khăn giấy trên bàn lau nước mắt, sau đó ôm Mạnh Tịnh Tinh, hưng phấn nói: "Lợi hại, không ngờ ngươi lại dẫn vệ sĩ đến xả giận cho ta, quả nhiên ngươi tốt nhất quả đất."

Tô Bình Nam lắc đầu, nữ hài này và Mạnh Tịnh Tinh đều vô tâm vô phế như nhau, vừa rồi còn lo lắng muốn chết mà bây giờ đã khoa tay múa chân. Quả nhiên là cùng một loại người, không có tâm cơ gì.

"Ba hắn là đề đốc khu Hải Định, hình như Quý Bảo Quân không có công việc, làm kinh doanh thì phải."

Khó khăn lắm Mạnh Tịnh Tinh mới thoát khỏi vòng ôm của Nhạc Nhạc, lúc này mới trả lời câu hỏi của Tô Bình Nam.

"Hết rồi?"

Tô Bình Nam hỏi.

"Gì cơ? Ngươi còn muốn biết cái gì?"

Mạnh Tịnh Tinh chợt hiểu ra: "Hắn là bạn học thời cấp hai của ta, cho nên ta quen hắn."

Tô Bình Nam day huyệt thái dương giật thình thịch, nói chậm lại: "Ta muốn hỏi bối cảnh của hắn. Ông nội, ông ngoại, chú bác của hắn làm gì?"

Mạnh Tịnh Tinh ngoẹo đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói với Tô Bình Nam: "Không biết, chắc là ở quê. Hình như ta từng nghe chị ta nói bọn hắn về hưu rồi thì phải."

Tô Bình Nam câm nín, nhìn Mạnh Tịnh Tinh như nhìn người ngoài hành tinh.

"Sao thế?"

Mạnh Tịnh Tinh bị hắn nhìn đến mất tự nhiên.

"Nàng là người bạn tốt nhất của ngươi phải không?"

"Ừm."

"Bạn của ngươi bị bắt nạt, đánh trả cũng là chuyện thường đúng không?"

"Ừm."

"Vậy thì tại sao ngươi phải xin lỗi?"

Tô Bình Nam mỉm cười hỏi.

Mạnh Tịnh Tinh không nói gì, chớp mắt hỏi: "Vậy thì phải làm sao?"

Tô Bình Nam bật cười. Nữ hài này ở nước ngoài đến ngu người luôn rồi, con gái của Mạnh Quý Nhiên, cháu gái của Mạnh Vị Nhiên mà lại đi xin lỗi con trai một đề đốc nhỏ bé. Hắn dám nhận chắc?

"Nhạc Nhạc, con mẹ ngươi, Quý ca bảo ngươi nhanh lên chút!"

Một tên tửu bảo (người hầu rượu) đi tới, mũi hếch lên trời, giọng điệu kiêu ngạo la hét với Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc không sợ tên tửu bảo này, chỉ vào mũi đối phương mà mắng: "Biến đi, Quý Bảo Quân không phải ba ngươi, ngươi hiếu thuận như vậy có ngày lão nương tìm người tẩn chết ngươi."

Lời tửu bảo nói rất khó nghe, Mạnh Tịnh Tinh nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Tửu bảo chỉ vào Nhạc Nhạc: "Ngươi cứ chờ đấy cho ta."

Hắn vừa dợm bước, Tô Bình Nam gọi hắn lại.

"Ngươi chờ đã."

Tửu bảo dừng bước, đang định châm chọc khiêu khích vài câu thì Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn sang, ánh mắt hung ác khiến tửu bảo há hốc miệng, cuối cùng im re, chỉ lúng túng đứng ngây ra đó.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, tửu bảo cảm thấy mình giống như một con mồi bị mãnh hổ theo dõi, lạnh đến tận xương. Hắn làm việc ở sàn nhảy, từng gặp rất nhiều người trong tam giáo cửu lưu, nhưng rất ít người có ánh mắt này, mà không có một ai là nhân vật đơn giản.

Tô Bình Nam nhìn Mạnh Tịnh Tinh, cười như thúc thúc xấu xa dạy hư bạn nhỏ: "Ngươi bắt chước hoàn khố có giống không?"

"Gì cơ?"

Mạnh Tịnh Tinh đứng hình.

"Một trò chơi nhàm chán của đám con nít, đơn giản lắm, ta dạy ngươi."

Tô Bình Nam ngoắc tay với Mạnh Tịnh Tinh, Mạnh Tịnh Tinh nghe lời chồm qua.

"Thế là được hả? Ngươi chắc không?"

Mạnh Tịnh Tinh ngoẹo đầu nhìn Tô Bình Nam, trong đôi mắt đẹp đong đầy nghi vấn. Chắc là bởi vì quá khó tin, cho nên lúc nàng nghiêng đầu tóc mái lệch đi, xương Phục Hy lộ ra mà nàng cũng không phát hiện.

Tô Bình Nam gật đầu. Quả thật gia giáo Mạnh gia rất tốt, cô gái này không có giác ngộ của con nhà giàu.

Bình Luận (0)
Comment