"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa bị đẩy ra, Lý Văn Hải nở nụ cười: "Trang tổng, ta lớn tuổi rồi, ăn cơm muộn, đến đây kiếm miếng cơm ăn."
Tiểu Trang thu lại biểu cảm, đưa tay ra dấu mời.
Lý Văn Hải mới vừa ngồi xuống, chân trái Bạch Nghiêm đã bước vào, tươi cười lên tiếng: "Nhiều thêm một đôi đũa, thiết nghĩ Trang tổng sẽ không để ý."
Tiểu Trang nhìn Bạch Nghiêm, gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
Hai mươi phút sau, ngoài Triệu Thiên Trường ra, mọi người đều đến đông đủ. Tiểu Trang nâng ly: "Chúc mọi người hợp tác vui vẻ, làm ăn thịnh vượng."
Mọi người uống một hơi cạn sạch.
Trong một góc khuất cách nhà hàng chừng một con phố, chiếc xe Mercedes-Benz màu đen của Triệu Thiên Trường đã lẳng lặng dừng ở đó rất lâu.
Trong xe không bật đèn, sắc mặt Triệu Thiên Trường xanh mét, bàn tay cầm điện thoại bộ đàm nổi gân xanh.
…
"Nhanh lên nào vệ sĩ Tô!"
Mạnh Tịnh Tinh vui vẻ tung tăng nhảy nhót trên đường. Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu, vẫn lững thững bước đi.
Hôm nay sau khi tan học, Mạnh Tịnh Tinh dạy Tô Bình Nam một số kiến thức cơ bản, sau đó nói buổi tối có một buổi tụ tập nhỏ, cần Tô Bình Nam làm vệ sĩ một tiếng.
Tô Bình Nam nhìn ánh mắt vui vẻ tràn đầy mong đợi của nữ hài, không hiểu sao lại mềm lòng, gật đầu đồng ý.
Có lẽ đến chính Mạnh Tịnh Tinh cũng không ngờ Tô Bình Nam sẽ đồng ý, lúc đi đường vui vẻ như đang bước trên mây.
"Vệ sĩ như ngươi thật khó hầu."
Mạnh Tịnh Tinh tung tăng đi xa, thấy Tô Bình Nam vẫn lững thững bước đi thì không nhịn được chạy về phàn nàn.
"Ồ."
Tô Bình Nam vẫn bày ra dáng vẻ đại lão gia, Mạnh Tịnh Tinh không làm gì được hắn, chỉ có thể bĩu môi lượn lờ xung quanh Tô Bình Nam.
Mạnh Tịnh Tinh đang đắc ý không phát hiện ra, nếu nhìn từ xa thì hai người nào giống vệ sĩ và chủ thuê, trái lại cực kỳ giống bộ dạng nữ hài đang làm nũng nam hài.
Khi tới cổng trường, Mạnh Tịnh Tinh hỏi: "Xe của ngươi đâu?"
"Không có."
Tô Bình Nam lười giải thích, đáp cụt lủn.
Bởi vì ngày mai phải về Thiên Nam, mà xe đã bị đập, Tô Bình Nam dự định ngày mai sẽ bảo người phụ trách phòng kinh doanh lái xe chở mình đi một chuyến, cho nên hắn không lái xe đến đây.
"Ta cũng không lái xe."
Mạnh Tịnh Tinh nhăn mặt. Hôm nay nàng cố ý không lái xe, định bụng nếu Tô Bình Nam không đồng ý thì sẽ dùng khổ nhục kế gì đó.
"Ngươi không biết có loại gọi là bắt taxi sao?"
Tô Bình Nam lười cà khịa cô nàng lúc thì khôn khéo lúc thì hồ đồ này. Hắn chỉ ra đường cái và nói: "Ra bắt xe đi!"
Đôi mắt đẹp của Mạnh Tịnh Tinh trợn tròn, ngón tay như cọng hành chỉ vào mũi mình, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Ta? Ta bắt xe?"
Tô Bình Nam gật đầu.
Mạnh Tịnh Tinh bó tay, giậm chân bình bịch: "Sao ngươi chẳng có tí ga lăng gì hết vậy?"
Bỗng dưng tâm trạng Tô Bình Nam rất tốt, hắn đưa tay xem đồng hồ rồi rồi nói: "Hôm nay tâm trạng tốt, ta làm vệ sĩ cho ngươi nửa tiếng."
Mạnh Tịnh Tinh thở phì phò trừng Tô Bình Nam một lúc lâu: "Một tiếng."
Tô Bình Nam mỉm cười gật đầu: "Được."
Mạnh Tịnh Tinh chuyển từ tức giận sang vui vẻ, hí hửng chạy đến lề đường vẫy tay, làm cho Tô Bình Nam lại buồn cười. Nữ hài này chỉ ham chơi chút thôi, hoàn toàn không có tính cách của mấy cậu ấm cô chiêu trong đại gia tộc. Điều này rất hiếm có, cũng là điểm Tô Bình Nam tán thưởng nhất ở Mạnh Tịnh Tinh.
Không tới vài phút xe đã chạy đến, nhưng nét mặt Mạnh Tịnh Tinh lại căng thẳng.
"Sao vậy?"
Mạnh Tịnh Tinh ngập ngừng nói: "Một người bạn xảy ra chuyện ở sàn nhảy, tìm ta giúp đỡ..."
Tô Bình Nam hỏi: "Bạn kiểu gì?"
"Người bạn kia là bạn thời trung học trước khi ta xuất ngoại. Nàng rất tốt, hồi trung học ta rất ngột ngạt, mọi buồn phiền đều giấu trong lòng rồi lén lút khóc thầm, Nhạc Nhạc thường hay khuyên nhủ ta. Thế nên ta phải đi giúp nàng."
Điện thoại của Mạnh Tịnh Tinh lại đổ chuông, nàng nói vào điện thoại an ủi vài câu, Tô Bình Nam loáng thoáng nghe thấy mấy từ đánh vỡ đầu, xin lỗi gì đó. Nghe vậy, hắn nhíu mày.
"Xin lỗi, lần tụ tập này không đi được rồi."
Mạnh Tịnh Tinh xin lỗi Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam hơi buồn cười. Vốn dĩ hắn chẳng có tí hứng thú nào với buổi tụ tập của Mạnh Tịnh Tinh, chẳng qua là tâm trạng tốt, nhất thời mềm lòng nên mới đồng ý.
Thế mà bây giờ Mạnh Tịnh Tinh lại xin lỗi khiến Tô Bình Nam đánh giá nàng cao hơn một bậc. Tô Bình Nam cảm thấy Mạnh Tịnh Tinh là kiểu khi còn nhỏ bị dạy dỗ rất nghiêm, sau khi trưởng thành thì sống tự lập ở Tinh Điều quốc, hoàn toàn không có tư tưởng của con cháu trong đại gia tộc.
Sàn nhảy tên là Một Lá Bài Tây, Tô Bình Nam đi theo phía sau Mạnh Tịnh Tinh, vừa vào trong đã phải nhíu mày bởi sóng âm đinh tai nhức óc.
Trong sàn nhảy người đông hỗn loạn, âm nhạc tiết tấu nhanh dẫn dắt đám nam nữ đông nghịt đu đưa thỏa thích trong sàn nhảy, thỉnh thoảng tiếng hét cao vút của DJ lại hâm nóng bầu không khí.
Tô Bình Nam đi theo Mạnh Tịnh Tinh lên tầng hai, ngồi trong phòng kín cạnh lan can. Nhìn từ góc độ này có thể bao quát hết đám đông đen thùi lùi.
"Ta báo cho Nhạc Nhạc là chúng ta đã tới, nàng sẽ ra ngay. Chúng ta có thể uống chút rượu trước, không sao cả. Lát nữa ta nhận lỗi thay nàng là có thể giải quyết."
Tô Bình Nam ngạc nhiên. Hắn đã nghe ngóng kỹ càng, ở Thịnh Kinh Mạnh gia có thể tính là căn hồng miêu chính (*), nổi bật xuất chúng. Con cái nhà ai có thể ép nhị tiểu thư Mạnh gia đi xin lỗi?
(*) Căn hồng miêu chính: tác giả chú thích vì một số nguyên nhân nên không viết rõ chức vị này, mọi người tự tưởng tượng.
"Không ngờ ngươi lại thích mấy nơi kiểu này, không nhìn ra nha!"
Tô Bình Nam nhìn sàn nhảy hỗn loạn, vừa cười vừa nói.
Mạnh Tịnh Tinh vội vàng đính chính: "Ta rất ít đến đây, quán bar cũng chỉ đi quán chị ta mở. Ta cảm thấy mấy chỗ này rất ầm ĩ, vả lại còn có lão đầu tử nhà ta."
Đột nhiên Mạnh Tịnh Tinh dừng giải thích, chợt nghĩ tại sao mình phải căng thẳng trước thái độ của gia hỏa này, thế rồi lập tức im bặt.
Chưa đầy vài phút sau, một nữ hài có tạo hình HKT khóc sướt mướt đi đến trước bàn.