"Làm ăn?"
Đám người thuộc ba huyện Lâm Hải bắt đầu thì thầm bàn tán. Bạch Nghiêm cũng hơi bất ngờ, đưa mắt ra hiệu cho những người khác, bấy giờ bọn hắn mới dần yên tĩnh lại.
"Bát cơm của đám người chúng ta đều đang nằm trong tay Cẩm Tú, ta muốn biết Cẩm Tú sẽ bàn chuyện làm ăn gì với chúng ta."
Tiểu Trang đặt tách trà xuống, cất lời: "Ta nói một câu: Cẩm Tú tuyệt đối sẽ không chạm vào mấy thứ buôn lậu."
Câu này vừa bật ra, bầu không khí căng thẳng trong phòng lập tức giảm bớt.
"Vậy đảo Nam Hồ là chuyện gì?"
Triệu Thiên Trường hỏi ngay, mọi người đều lộ vẻ tán thành. Vị trí kia quá quan trọng, không có nó thì gần như là bóp chặt yết hầu của những người này.
Tiểu Trang nở nụ cười, cười rất lâu mới dừng lại, như thể những người này đang kể một câu chuyện hết sức buồn cười.
"Cẩm Tú không làm buôn lậu, nhưng muốn vùng biển này."
Tiểu Trang nói câu này với vẻ mặt lạnh lẽo, không còn tươi cười rạng rỡ như hồi nãy.
"Ta đã nói xong."
Thấy mọi người xôn xao, Tiểu Trang tiếp tục nói: "Trong các ngươi, ai dám nói có thể làm ăn cả đời mà không lật thuyền? Hải lão đại hô mưa gọi gió suốt vài thập niên còn chẳng phải nói lật là lật ngay sao? E là bây giờ thi thể đã thành phân cá mập rồi."
Không ai nói gì, bao gồm cả Bạch Nghiêm. Đúng vậy, so với Hải lão đại thì bọn hắn có là gì đâu.
"Phú quý giữ được mới là phú quý thật sự, mà gia nghiệp của các ngươi..."
Tiểu Trang lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá trước ngực ra, bóp mạnh một cái rồi buông lỏng. Sợi thuốc lá vụn và đầu lọc rách rơi xuống mặt bàn.
"Giống như điếu thuốc này, không chịu nổi bất kỳ một tác động nào."
Tiểu Trang nhìn đám người mặt cau mày có trước mặt, thong dong cất lời: "Cái gì mới là phú quý thật sự?"
Cảnh cáo như thế là đủ rồi, tiếp theo là lúc dỗ dành.
"Hồng Bào ca có hai công trình lớn ở Ô thành và Thiên Đô, hẳn là mọi người đều biết."
Mọi người gật đầu. Bọn hắn đã tìm hiểu, một mình Cẩm Tú nuốt trọn miếng bánh ngọt Ô thành gần trăm tỷ, tin tức này nổi rần rần. Sắt thép Phương Bắc di dời dấy lên sóng to gió lớn, nếu không phải Tô Bình Nam quá dọa người thì một đám sói đói đã xông lên từ lâu rồi.
"Có hai nơi, Cẩm Tú cho các ngươi một đường ra, các ngươi mang vốn gia nhập. Bất động sản Hạ quốc mới là phú quý mà các ngươi có thể để lại cho đời sau."
Bạch Nghiêm đã dao động. Tiểu Trang nói đúng như những gì hắn điều tra được. Gia nghiệp của hắn lớn nhất, tâm tư tẩy trắng nặng nhất. Hiện giờ dưới trướng hắn có rất nhiều người, đâm lao đành phải theo lao, đây là thời cơ tốt nhất để hắn rút lui...
"Điều kiện là gì?"
Bạch Nghiêm lập tức hỏi, hắn không tin Tiểu Hồng Bào lãnh huyết ngang ngược lại dễ nói chuyện như vậy.
"Có qua có lại, Bạch lão đại là người thông minh."
Tiểu Trang khen một câu, sau đó nói từng câu từng chữ: "Cẩm Tú thu mua toàn bộ công ty ngư nghiệp của các ngươi và vùng biển các ngươi nhận thầu. Nhớ là toàn bộ."
Trước khi đến đây, Bạch Nghiêm tuyệt đối không ngờ Cẩm Tú lại đưa ra điều kiện này. Hắn rất thông minh, biết rằng bây giờ mình không thể làm chủ, đành giữ im lặng.
Hắn biết rõ Cẩm Tú muốn gì: lũng loạn một cách trắng trợn, sau này hải vực Thiên Nam chỉ có một tiếng nói, đó là Thủy sản Cẩm Tú.
Mặc dù bọn hắn đi tàu sẽ kiếm được lợi nhuận kếch xù, nhưng lại giống như con chuột trong bóng tối, hoàn toàn bị Cẩm Tú nắm chặt mệnh môn.
Đồng thời Bạch Nghiêm cũng hiểu ra, Cẩm Tú không dính vào buôn lậu là bởi vì Tiểu Hồng Bào có quá nhiều gia nghiệp, hắn chẳng thèm chút tiền trộm cắp này, thế nhưng hắn nhất định sẽ không từ bỏ quyền phát ngôn.
Trong lúc mọi người âm thầm suy tính lợi hại, Tiểu Trang đã đứng dậy.
"Hồng Bào ca từng nói tất cả mọi người đều là giang hồ kiếm sống mưu sinh, nói miệng sao có thể phục chúng?"
Tiểu Trang không để ý tới ánh mắt ngơ ngác của mọi người, tiếp tục nói: "Ta đói rồi, muốn đi ăn cơm."
Tiểu Trang đi đến cửa, mở cửa ra, sau đó ngoảnh đầu nói: "Bảy người các ngươi, Cẩm Tú chỉ cho sáu người gia nhập. Còn người cuối cùng?"
Tiểu Trang bộc lộ bộ mặt tàn nhẫn: "Hồng Bào ca nói địa vị phải đánh mới có, không giết một sao làm được trăm?"
"Hồi bé có bài hát thiếu nhi thế nào nhỉ?"
Tiểu Trang ngẫm nghĩ rồi mỉm cười nói: "Hình như là ngồi xếp hàng, ăn hoa quả."
"Người đến cuối cùng không có quả ngon để ăn. Ta đến làng chài ven biển ăn cơm, nghe nói món đầu cá ướp cay rất ngon."
Tiểu Trang nói xong thì đi luôn.
Mấy người ở lại đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí kỳ lạ bao phủ giữa bọn hắn. Mượn dao giết người, đây gần như là dương mưu bày ra ngay trước mặt mọi người.
Triệu Thiên Trường cười âm hiểm: "Làm quan xa xứ? Chúng ta không già như vậy chứ? Các ngươi thấy sao? Ta sẽ không đi."
Mọi người lập tức trào dâng tinh thần tập thể, Triệu Thiên Trường vô cùng đắc ý. Bạch Nghiêm nhìn Triệu Thiên Trường như đang nhìn một kẻ ngu.
Trên phòng VIP tầng hai ở làng chài ven biển.
Tiểu Trang gọi đầy một bàn đồ ăn, cố ý chỉ để lại sáu ghế.
"Ngươi nói xem ai sẽ đến trước?"
Tiểu Trang ăn rất ngon miệng, bảo nhân viên phục vụ bưng lên hai bát cơm trước, vừa ăn vừa hỏi.
Lưu Thiên Tượng chắp tay đứng sau lưng Tiểu Trang, nghe vậy thì lắc đầu: "Ta không đoán được."
"Ta đoán là Bạch Nghiêm. Hồng Bào ca nói bất kể ai là người thứ nhất, Bạch Nghiêm nhất định sẽ là người thứ hai."
Lưu Thiên Tượng tiếp lời: "Hồng Bào ca nói Bạch Nghiêm là người thứ hai, vậy thì chắc chắn hắn là người thứ hai."
Tiểu Trang cười gượng: "Ta và lão đại cược một ván, nếu thua thì ta phải tham gia lớp học tối."
Lưu Thiên Tượng nói bằng giọng chân thành: "Ta cảm thấy đó là lão đại coi trọng Tiểu Trang ca."