Bạch Nghiêm vẫn chưa nói xong: "Người ta còn chưa mở cảng Cẩm Tú đâu. Một khi cảng xây xong, mấy tàu chở hàng hơn vạn tấn nhập cảng, mọi người đều kiếm cơm dựa vào biển, cái này khỏi cần nói nữa!"
Thấy mọi người im lặng, Bạch Nghiêm gằn từng câu từng chữ: "Mẹ kiếp, đây chỉ là hành động của Trang Tử Cường dưới trướng Tiểu Hồng Bào thôi đấy. Mà ở Cẩm Tú, Trang Tử Cường chỉ là nhân tài gia nhập giai đoạn sau."
Triệu Thiên Trường không nhịn nổi nữa, đứng lên gào to: "Thế ngươi nói xem phải làm thế nào? Dù sao cũng không thể để cho Tiểu Hồng Bào chen chân chia cơm đúng không? Con mẹ nó đám người này chết đói à? Chân trần không sợ mang giày, ai chả liều mạng làm nên sự nghiệp, không thể bị người ta dọa sợ thành con rùa rụt đầu được."
Triệu Thiên Trường đã phát tài nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn đặt mình vào vị trí "chân trần", có thể thấy hắn kiêng dè Cẩm Tú đến mức nào.
Chặn đường phát tài chẳng khác nào giết cha giết mẹ người ta, bên dưới lập tức mồm năm miệng mười oán trách hơn mười phút. Bạch Nghiêm cảm thấy lửa cháy đủ lớn rồi, lúc này mới chậm rãi cất lời: "Ta nói nhiều như vậy là vì muốn mọi người đoàn kết lại."
"Chúng ta đơn độc đối đầu với Cẩm Tú thì chỉ là con tôm con tép, nhưng nếu chúng ta hợp tác thì vẫn có cơ hội."
Bạch Nghiêm nói xong, lén gật đầu với Lý Văn Hải ở Đông Khẩu.
Lý Văn Hải ngầm hiểu, đứng lên phát biểu: "Ta cảm thấy Bạch lão đại nói có lý. Chúng ta đều là kẻ thô lỗ, dứt khoát để Bạch lão đại làm chủ, dẫn dắt đám huynh đệ chúng ta đòi Tiểu Hồng Bào cho một con đường sống."
…
"Làm tốt lắm! Bây giờ chúng ta hành động, cứ quang minh chính đại chèn ép là được. Bạch Nghiêm có vấn đề gì không?"
Tô Bình Nam hỏi Tiểu Trang trong điện thoại, giọng điệu thản nhiên.
"Không có vấn đề gì, hắn muốn tẩy trắng nhất mà. Những người này bán mạng lập nghiệp, một khi có ý rút lui sẽ biến thành hổ không răng.
Tiểu Trang trả lời rất nghiêm túc: "Trước mặt Cẩm Tú, bọn hắn thì tính là hổ gì chứ, chỉ là mèo lớn thôi."
Tô Bình Nam cất giọng âm u: "Tay trái đánh gậy, tay phải cho cà rốt, lúc cần thiết thì phải giết gà dọa khỉ."
Giọng Tiểu Trang rất cay độc: "Ta biết rồi, Hồng Bào ca."
Tiểu Trang chọn điểm hẹn ở phòng họp của khách sạn Cẩm Tú Như Gia.
Cẩm Tú Như Gia đã trở thành chuỗi khách sạn bình dân có mặt ở khắp Thiên Nam, dưới sách lược của Hà Minh Kiên đã bắt đầu từ từ mở rộng trên toàn quốc một cách có trật tự.
Không có ai biết rõ trong tương lai giá nhà sẽ tăng cao hơn Tô Bình Nam, cho nên mặc dù Cẩm Tú Như Gia khuếch trương rất chậm, nhưng lại sở hữu quyền tài sản của mình.
Như Gia là một khách sạn bình dân nên phòng họp rất nhỏ, chỉ dùng để làm nơi họp hành trong nội bộ mà thôi. Nhưng Trang Tử Cường chọn Như Gia là có mục đích của mình.
Đó là nhắc nhở đám hán tử thô lỗ kia, Cẩm Tú không chỉ là công ty thuỷ sản mà còn là tập đoàn khổng lồ đa ngành nghề.
Đúng sáu giờ tối, một đoàn xe do chiếc Audi A6 dẫn đầu chạy vào bãi đỗ xe dưới tòa nhà Như Gia.
Đoàn xe có sáu chiếc, tất cả đều là Audi A6 màu đen. Tiểu Trang xuống xe, hút một điếu thuốc rồi đi lên lầu.
Người trên những chiếc xe còn lại không đi cùng, mà tự động vây kín xung quanh Như Gia để cảnh giới.
Sáu giờ ba mươi phút, đã đến thời gian hẹn, bảy chiếc ô tô có kiểu dáng và kích cỡ khác nhau chạy vào Như Gia. Đám người Bạch Nghiêm lần lượt xuống xe, đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, sau đó di chuyển lên lầu.
Sau khi mấy người lên lầu, người trong một chiếc Audi bấm điện thoại.
"Bảy chiếc xe, mỗi xe có một tài xế và một thuộc hạ. Chỉ có Bạch Nghiêm tự lái xe đến. Tổng cộng mười chín người."
"Đã biết."
Tiểu Trang cúp máy.
Nhóm Bạch Nghiêm đi vào phòng thì trông thấy Tiểu Trang đang thong thả uống trà một mình.
Sau khi bọn hắn vào phòng, Trang Tử Cường mới đặt tách trà xuống, đứng dậy tươi cười chào hỏi: "Các vị ghé thăm, Tử Cường vô cùng vinh hạnh. Mời các vị ngồi."
Mấy người cũng không nói gì, chỉ đổ dồn ánh mắt vào Bạch Nghiêm. Lúc đến đây bọn hắn đã bàn bạc xong xuôi, Bạch Nghiêm sẽ đại diện cho cả nhóm, cho nên không ai lên tiếng. Bạch Nghiêm nhìn Tiểu Trang, giọng điệu bình tĩnh: "Trang tổng khách khí."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiểu Trang giơ tay nhìn đồng hồ, vừa cười vừa nói: "Ta đến sớm, vẫn chưa ăn cơm. Lát nữa chúng ta hẵng bàn chuyện, ta làm chủ chi mời mọi người dùng bữa."
Bạch Nghiêm cười lạnh: "E là Trang tổng phải đói bụng rồi, sự việc phức tạp đâu dễ bàn."
Người khác không nghe ra, nhưng Bạch Nghiêm hiểu ý của Trang Tử Cường, thời gian đàm phán lần này sẽ rất ngắn.
Tiểu Trang vỗ tay, nhân viên phục vụ bên ngoài tiến vào rót trà cho mọi người, sau đó khom lưng chào Tiểu Trang rồi mới đi ra ngoài.
Bạch Nghiêm bật cười: "Một nhân viên phục vụ mà cũng tiến lùi có trật tự, quy định của Cẩm Tú thật nghiêm khắc. Trang tổng không muốn mở lời trước, vậy thì để ta nói vài câu."
Tiểu Trang gật đầu, ý bảo Bạch Nghiêm cứ nói trước.
"Dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển. Mấy người chúng ta đời đời đều kiếm ăn trên biển, bây giờ Tiểu Hồng Bào thậm chí còn chưa lộ diện mà huynh đệ chúng ta đã sắp không kiếm ăn được nữa. Chúng ta muốn xin Cẩm Tú một lối đi, đương nhiên huynh đệ chúng ta ắt có tâm ý."
Tiểu Trang uống một hớp nước trà rồi nói: "Gia nghiệp của Hồng Bào ca quá lớn, trăm công nghìn việc nên khó tránh khỏi bận rộn. Tuy nhiên, hắn nói là các vị cũng được xem là hảo hán trên biển, sai ta đến đây bàn chuyện làm ăn với mọi người."