Sau khi hai chiếc tàu chở hàng ba nghìn tấn mà Cẩm Tú đặt mua cập cảng, tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu lộ răng nanh với ba trấn huyện Lâm Hải.
Đến cùng hai chiếc tàu vận chuyển cỡ trung còn có bảy tám thuyền đánh cá cỡ trung và hơn mười chiếc ca nô.
Mặt biển duyên hải bị tập đoàn Cẩm Tú vơ mất hơn phân nửa, đường biên giới bị phao cứu đắm và lưới đánh cá rào lại, khu nuôi trồng của Thủy sản Cẩm Tú có diện tích lớn kinh người.
Sản phẩm nuôi trồng từ các loại hàu trái mùa được đưa lên thuyền bán trực tiếp cho Bổng Tử quốc, phần còn lại đi Cẩm Tú Các ở Quảng thành và Thiên Nam để dùng trong nội bộ.
Hai chiếc thuyền có khả năng vận chuyển kinh người, đến Quảng thành chỉ mất một ngày cả đi lẫn về. Hải sản đánh được bị Cẩm Tú ép giá thấp, sau đó bày bán trong các nhà hàng hải sản trên đường lớn ở khắp Quảng thành.
Lợi nhuận và thuế của Thủy sản Cẩm Tú ở ba huyện Lâm Hải quý hai khiến lãnh đạo ba huyện hớn hở mặt mày, lại thêm xưởng chế biến hầu được xây với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, bọn hắn cực kỳ hài lòng về tập đoàn Cẩm Tú.
Hầu hết các nhân vật tai to mặt lớn của ba huyện Lâm Hải, Đông Khẩu, An Hải đều đang làm nghề đánh bắt cá, nghiệp vụ vận chuyển đến Quảng thành của bọn hắn lập tức bị co lại hơn phân nửa.
Tức thì những người này làm ầm lên, kẻ có thể ra khơi liều mạng đổi lấy phú quý nào có mấy ai là người lương thiện. Đúng lúc đó, thiệp mời của Cẩm Tú tới tay.
"Hợp tác cùng phát triển, Trang Tử Cường của tập đoàn Cẩm Tú."
"Ai có thể nói cho ta biết thế này là ý gì?"
Triệu Thiên Trường ở huyện Lâm Hải phe phẩy tấm thiệp mời trong tay.
"Ý trên mặt chữ, tiên lễ hậu binh."
Trước giờ Bạch Nghiêm và Triệu Thiên Trường không hợp nhau, đây là lần đầu tiên hắn không nói bằng giọng điệu gay gắt, mà là giọng điệu bực bội. Bạch Nghiêm biết rõ không thể buôn lậu cả đời, hắn đang cố gắng tẩy trắng. Một khi Cẩm Tú lũng đoạn ngành vận chuyển hải sản ở Quảng thành, hắn phải vì tiền và cũng vì các lão huynh đệ đã đi theo nhiều năm mà ra sức cược một phen.
"Nói tiếng người!"
Triệu Thiên Trường không thích nhất là Bạch Nghiêm cứ nói lập lờ, ngươi không biết là lão tử mù chữ sao?
Bạch Nghiêm cũng chẳng có tâm trạng cãi nhau với tên thô lỗ này. Hắn đứng lên xem những ai nhận được thiệp mời, có tổng cộng bảy người.
"Xem ra tập đoàn Cẩm Tú rất hiểu rõ chúng ta. Ba ông trùm trên biển chúng ta, bọn hắn không bỏ sót người nào."
Câu đầu tiên Bạch Nghiêm thốt ra sau khi đứng dậy khiến các ông trùm đang ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả lập tức thẳng lưng.
Triệu Thiên Trường không nói gì, chỉ cúi đầu hút thuốc, ánh mắt lộ rõ sự hung ác của loài sói.
"Không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ một kích lôi đình. Ải này không dễ qua."
Bạch Nghiêm lại thốt ra một câu thành ngữ. Thấy Triệu Thiên Trường muốn mắng người, hắn ra dấu im lặng: "Nửa năm qua Thủy sản Cẩm Tú im hơi lặng tiếng, nhưng thật ra hành động không nhỏ, chẳng qua là các ngươi không biết thôi."
"Các ngươi có biết bọn hắn âm thầm thu nạp bao nhiêu người kiếm sống trên biển không?"
"Chỉ tính hải doanh Thiên Nam thôi, nhóm người đã thoái lui của Liên gia không có một ai quay về, đảo mắt đã đi làm ở Cẩm Tú, tiền lương và đãi ngộ cao dọa người."
"Mấy hôm trước người của Lưu Hải cũng bán thuyền cho Cẩm Tú, đi làm ở Cẩm Tú rồi, còn làm phó giám đốc kia đấy."
Bạch Nghiêm nói hết một lèo những gì mình biết, sau đó uống hớp nước xoa dịu tinh thần. Hắn là kẻ có tâm, Thủy sản Cẩm Tú hành động không có ý định giấu giếm người khác, cho nên hắn biết rõ.
"Thậm chí Tiểu Hồng Bào của tập đoàn Cẩm Tú chẳng xuất hiện được mấy lần, toàn là Trang Tử Cường chủ trì. Ta vốn tưởng mọi người thổi phồng Tiểu Hồng Bào, nhưng nhìn thủ đoạn của người dưới trướng hắn thì biết thế nào là có tiếng có miếng."
Trước đây chỉ cần Bạch Nghiêm văn vẻ là Triệu Thiên Trường sẽ cà khịa ngay. Nhưng chắc là lần này hắn bị đả kích, chỉ bĩu môi không lên tiếng.
"Các ngươi tưởng chỉ thế là xong à?"
Bạch Nghiêm nói tiếp.
"Có ý gì?"
Một hán tử da đen thui khác hỏi.
"Đảo Nam Hồ bị tập đoàn Cẩm Tú thu vào phạm vi nhận thầu của bọn hắn rồi."
Bạch Nghiêm cất giọng nặng nề.
"Đảo cái rắm! Trên đó chim không thèm ị, bọn hắn nhận thầu có ích lợi gì?"
Triệu Thiên Trường không nhịn được nói một câu.
"Đầu đất."
Bạch Nghiêm mắng không chút khách khí, không đợi Triệu Thiên Trường lên tiếng mà nói tiếp: "Người ta đã xây kho hàng và nhà máy điện năng lượng gió trên đó, mẹ nó xây y như lô cốt. Hơn nữa, chi trưởng của phó doanh trưởng Vương trong hải doanh còn đóng quân trên đó, ngươi có biết như thế nghĩa là gì không?"
Thấy mọi người ù ù cạc cạc, Bạch Nghiêm mệt mỏi quá chừng: "Vương Bảo Bảo và Trang Tử Cường sắp chung một phe rồi! Đó là nơi thuyền của chúng ta phải đi qua. Như vậy chẳng khác gì bóp chặt yết hầu của chúng ta, có hiểu không?"
Mặc dù đám người này đấu đá nhau không đoàn kết, nhưng đều thuộc nằm lòng vị trí địa lý. Sau khi phân tích cẩn thận, ai nấy đều tái mét mặt mày.