Tô Bình Nam đến học viện kinh doanh để nạp điện, nhưng trong tiềm thức hắn không có ý định trải nghiệm cuộc sống đại học.
Vì vậy hắn thích ở một mình, không có người trước kẻ sau đi theo, cũng rất ít tham dự tiệc rượu của bạn cùng lớp, chỉ thuần túy hưởng thụ cuộc sống đại học.
Cho nên Tô Bình Nam là ông chủ lớn duy nhất thỉnh thoảng sẽ ăn sáng trong căng tin trường.
Xe bị đập vỡ, Tô Bình Nam không phải là người đầu tiên biết tin. Đối tượng đầu tiên hệ thống cảnh sát tìm đến là đơn vị sở hữu xe, phòng kinh doanh của công ty thực phẩm Cẩm Tú ở Thịnh Kinh.
Hôm nay Ninh Khả mặc quần jean, áo khoác đen, mái tóc bồng bềnh được buộc lên, trông rất xinh đẹp, khí chất như lan.
"Ở đây có ai không?"
Ninh Khả vừa ngẩng đầu thì trông thấy nam sinh nói mua ca nô trong điện thoại ngày hôm qua. Nàng gật đầu, cảm thấy bất đắc dĩ trước sự cố chấp của nam sinh này.
Thấy Tô Bình Nam kẹp túi công văn màu đen dưới nách, Ninh Khả hơi tò mò, thầm nghĩ không lẽ điện thoại lại đổ chuông.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, nàng liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Ninh Khả thầm bĩu môi.
Đối với một người không quá để ý chuyện ăn uống như Tô Bình Nam, bữa sáng ở căng tin trường đại học đã đủ để ứng phó với khẩu vị của hắn rồi.
Hôm nay Tô Bình Nam đến hơi muộn, căng tin không còn nhiều chỗ trống. Hắn không lái xe nên lười ra ngoài ăn, bèn dứt khoát tìm một góc, hỏi ý kiến người ta rồi ngồi xuống.
Tô Bình Nam ngồi xuống mới phát hiện người đối diện là nữ hài hôm qua nhận nhầm người. Lúc này điện thoại đổ chuông.
"Xe bị đập?"
Tô Bình Nam hơi nhíu mày, sau đó hắn mới nhớ ra nơi này là Thịnh Kinh chứ không phải Thiên Nam.
"Không có gì quan trọng, trong hộp để đồ có khoảng hơn một vạn tệ thì phải."
Tô Bình Nam nói.
Thời giờ quẹt thẻ không tiện, Tô Bình Nam thường hay để một ít tiền mặt trên xe cho bớt việc.
Bị đập xe trộm tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đám cấp dưới nhất định sẽ dốc sức tìm người, trái lại còn gây ra rắc rối không cần thiết. Nghĩ tới đây, Tô Bình Nam nói: "Chuyện này các ngươi tìm Lục Phiến Môn xử lý, ta không đi nữa. Được rồi, tiền không đáng kể, đừng làm loạn."
Hắn nói câu cuối cùng bằng giọng điệu nghiêm khắc.
"Thứ nhất: hắn khoe có xe, thứ hai: số tiền một vạn tệ chẳng đáng là bao."
Ninh Khả tổng kết xong, có phần bội phục kỹ năng diễn xuất của người này.
Bất kể giọng điệu hay là khí thế đều diễn rất hoàn mỹ, thể hiện hình tượng thanh niên tài tuấn còn ngồi trên ghế nhà trường đã thành công gây dựng sự nghiệp một cách tinh tế.
Tô Bình Nam cúp máy, cảm thấy ánh mắt nữ hài này nhìn mình hơi kỳ quái.
"Vị bạn học này, hẳn là tối qua ngươi nhận nhầm người phải không?"
Tô Bình Nam lên tiếng. Chuyện này cũng khó trách, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không ngờ trí tưởng tượng của đối phương lại phong phú như vậy, cho rằng mình dùng cách khoe của để theo đuổi nàng.
Ninh Khả cắn ống hút, nghe đại gia uống sữa đậu nành ba tệ một cốc mà không nhịn được cười. Đại gia sữa đậu nành, biệt danh này hay đấy! Ninh Khả nghĩ bụng.
"Không nhận nhầm người, bởi vì ta hoàn toàn không quen biết ngươi, nhưng mà phương pháp của ngươi kỳ quái quá chừng."
Ninh Khả nói rất uyển chuyển, trước giờ nàng luôn hàm xúc, đây đã là phương thức từ chối cứng rắn nhất rồi.
Tô Bình Nam không biết nữ hài xinh đẹp này nói đến cái gì kỳ lạ, nhưng cũng nhìn ra thái độ xa cách của nàng, cho nên chỉ hờ hững đáp "ồ" rồi không nói gì nữa.
Điều khiến Ninh Khả bất ngờ chính là nam sinh ăn rất nhanh, không có hành động bắt chuyện kế tiếp, sau khi ăn xong cũng chỉ lịch sự gật đầu với nàng rồi đứng dậy rời đi.
Ninh Khả rất đẹp, nhưng với Tô Bình Nam mà nói, sức hấp dẫn không lớn như nàng tưởng. Bởi vì cái gọi là kinh diễm cũng chỉ vì ít kiến thức mà thôi, địa vị của Tô Bình Nam càng ngày càng cao thì sức hấp dẫn của các mỹ nữ có ngoại hình kinh diễm càng ngày càng nhỏ.
…
"Hừ!"
Mạnh Tịnh Tinh kiêu ngạo đặt một quyển tài liệu dạy tiếng Anh dày cộp vừa in xong lên mặt bàn trước mặt Tô Bình Nam, bày ra vẻ mặt cảm ơn ta đi.
"Đây là cái gì?"
Tô Bình Nam lật xem vài tờ, bên trong có tiếng Anh lẫn tiếng Trung. Hắn ngẩng đầu lên và hỏi.
Mạnh Tịnh Tinh tốt nghiệp trường danh tiếng ở Tinh Điều quốc, là một tiểu học bá đủ tiêu chuẩn. Nghe vậy, nàng lập tức khoe công lao: "Ta soạn dựa theo trình độ mù chữ của ngươi đó, bản độc nhất thiên hạ." Nàng nhấn mạnh hai từ "bản độc nhất" và "mù chữ", nét mặt đầy đắc ý.
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên, cẩn thận lật xem một lần nữa thì nhìn ra đúng là rất tốn công. Hắn hơi cảm động: "Cảm ơn."
Mạnh Tịnh Tinh nói: "Ta dựa theo trình độ và nhu cầu của ngươi, phí biết bao nhiêu công sức, vậy mà ngươi chỉ nói cảm ơn thôi à? Chẳng có thành ý gì hết."
Tô Bình Nam mỉm cười: "Mời ngươi ăn cơm hay là trả công cho ngươi?"
"Không thèm, chẳng thú vị!"
Mạnh Tịnh Tinh lắc đầu làm cái trán xương Phục Hy lộ ra. Thấy Tô Bình Nam nhìn trán mình chằm chằm, nàng lập tức hùng hồn nói: "Nếu thật sự có thành ý thì làm vệ sĩ cho ta ba tiếng được chứ?"
Mạnh Tịnh Tinh sợ Tô Bình Nam không đồng ý, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Không cần mỗi ngày, chỉ cần trong lúc có tiết ở trường, ngươi dành thời gian làm vệ sĩ cho ta tổng cộng ba tiếng là được."
Tô Bình Nam cân nhắc vài phút, cuối cùng gật đầu trước ánh mắt thấp thỏm của Mạnh Tịnh Tinh.
"Yes!"
Mạnh Tịnh Tinh nắm tay phải, dùng sức vung lên.
Ánh mắt Tô Bình Nam sắc như dao, phóng về phía Ngưu Quảng Phát mang vẻ mặt 'ta có lời muốn nói', giọng điệu u ám: "Nghĩ kỹ trước khi nói."
Ông chủ Ngưu nghẹn lời, cuối cùng buông một tiếng thở dài.