Tô Bình Nam cúp máy, ấn huyệt thái dương đau nhức. Hắn đang bắt lấy khu Thanh Sơn cải tạo và ba huyện Lâm Hải, giai đoạn đầu công việc rất phức tạp, mà lượng công việc của Hà Minh Kiên không nhỏ nên không thể tiếp nhận.
Lúc này hắn mới phát hiện ở đầu ghế bên kia có một nữ hài khí chất như lan, cực kỳ thanh nhã đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ở kiếp trước, Tô Bình Nam rất thích sân trường yên tĩnh thế này, bởi vì chỉ khi yên tĩnh ngồi nơi đây, hắn mới cảm thấy mình không phải đang kiếm sống trong gió tanh mưa máu, tâm trạng thảnh thơi. Trước mặt có mỹ nhân như ngọc, Tô Bình Nam hiếm có tâm trạng nói chuyện: "Bạn học, xin hỏi..."
Hắn còn chưa nói hết câu, nữ hài đã tao nhã đứng dậy: "Cách này của ngươi là lần đầu tiên ta thấy đấy. Thật ra ngươi không cần như vậy, cuộc sống rất đặc sắc, tương lai ngươi sẽ gặp phong cảnh tốt hơn."
Tô Bình Nam kinh ngạc, hắn nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai hết, chỉ có một mình hắn: "Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"
Tô Bình Nam không chắc chắn.
"Tạm biệt, lần sau đừng có hơi tí là nhắc tới mua ca nô mấy chục triệu, con gái sẽ không tin đâu."
Đôi mắt trong veo của Ninh Khả ngậm cười, khóe môi nở nụ cười thuần khiết. Nàng vẫy tay với Tô Bình Nam: "Ta đi đây, tạm biệt."
Cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của nữ hài kia nữa, Tô Bình Nam bật cười lắc đầu. Mình nhận nhầm người sao?
Đại trạch Mạnh gia.
Mạnh Vị Nhiên và Mạnh Tịnh Tuyết ngồi đối diện nhau, tài liệu về Tô Bình Nam đặt trước mặt hai người.
Mạnh Tịnh Tuyết mặc đồ công sở chín chắn, sau khi đọc xong nàng nhướng mày: "Rất lợi hại, có tướng kiêu hùng, doanh nghiệp có rất ít nhược điểm, có thể nói là căn cơ đã thành."
Mạnh Vị Nhiên lõi đời, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng lúc này đối mặt với con gái, hắn lại lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn thở dài: "Ta cho ngươi đọc tài liệu là để ngươi xem xem người này thế nào, có thể lọt vào mắt ngươi không, chứ không phải bảo ngươi tìm nhược điểm của đối phương."
Thấy Mạnh Tịnh Tuyết vẫn im lặng, Mạnh Vị Nhiên tiếp tục nói: "Tư bản cũng là một loại quyền lợi, cũng có sức mạnh."
Mạnh Tịnh Tuyết gật đầu: "Nhưng ở Hạ quốc, tư bản vĩnh viễn chỉ biết phục tùng quyền lợi."
Mạnh Vị Nhiên chỉ vào bộ đồ uống trà, vừa cười vừa nói: "Ông trời không cho ngươi tấm thân nam nhi, nhưng cho ngươi một trái tim nam nhi."
Mạnh Tịnh Tuyết đứng dậy rót cho ba mình một tách trà, nhếch môi hỏi: "Ngài muốn nói là ta hiếu chiến chứ gì?"
Mạnh Vị Nhiên mỉm cười uống trà, không đáp lời.
Mạnh Tịnh Tuyết ngồi xuống, nói: "Còn tùy, huống chi Hạ quốc là nơi người thích hợp thì sống sót chứ không phải kẻ mạnh vơ cả."
Trong mắt Mạnh Vị Nhiên lóe lên vẻ tán thưởng: "Bao năm qua ngươi có không ít sự lựa chọn, nhưng chẳng ai lọt vào mắt ngươi. Ta đã tìm hiểu người này giúp ngươi, ngươi thấy sao?"
Mạnh Tịnh Tuyết vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Chưa gặp người thật nên không rõ. Nhìn từ phương thức phát triển doanh nghiệp của hắn, hẳn là hắn rất cường thế."
Mạnh Vị Nhiên đổi sang tư thế ngồi thoải mái: "Đời thứ ba nhà họ Mạnh không có nam nhân, rời xa chính trị cũng là chuyện tốt."
Mạnh Tịnh Tuyết cất lời: "Tịnh Tinh quen Tô Bình Nam, hơn nữa còn có thiện cảm với hắn. Huống hồ ta còn lớn tuổi hơn hắn."
Mạnh Vị Nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt con gái mình: "Ngươi cảm thấy người như hắn sẽ để ý tuổi tác sao?"
Mạnh Tịnh Tuyết suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu: "Chắc là không."
"Ngươi là con gái của ta, ta hiểu ngươi. Suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên ta nhúng tay vào chuyện hôn nhân của ngươi."
Ánh mắt Mạnh Vị Nhiên sáng như đuốc.
"Ngươi không thích ai, bởi vì ngươi cảm thấy bọn hắn không phải vua, trong khi ngươi muốn làm vương hậu."
Mạnh Vị Nhiên nói tiếp: "Đây là vị vua ta chọn cho ngươi."
Mạnh Tịnh Tuyết nghe ba mình nói vậy, trong mắt lóe lên đốm lửa.
"Tô Bình Nam là một nhân kiệt, thông qua biểu hiện của người này, ta thấy những người ngươi tiếp xúc trước đây đều không bằng hắn. Qua vài năm nữa, với năng lực và thủ đoạn của hắn, thật khó mà tưởng tượng."
Ánh mắt Mạnh Tịnh Tuyết không giấu được nét kinh ngạc, ba mình coi trọng Tô Bình Nam đến vậy ư?
Mạnh Vị Nhiên nhìn con gái mình, nói từng câu từng chữ: "Ngươi là con gái của ta, con gái ưu tú nhất của Mạnh gia, ngươi xứng với danh vị vương hậu hơn bất kỳ ai."
Mạnh Tịnh Tuyết rất nghiêm túc: "Đây là đang bắt ta đánh cược cả cuộc đời."
"Không đâu, ta đã tìm người xem bói, là quẻ Thái. Bát tự của hai người các ngươi rất xứng đôi, ông trời tác hợp, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, tương lai sinh con trai ắt sẽ thành người tài."
Cơ thể mềm mại thẳng tắp của Mạnh Tịnh Tuyết như bị người ta đánh một quyền, ánh mắt vốn lạnh nhạt nay đã rối loạn.
Ông trời tác hợp?
Bát tự?
Còn sinh con trai?
Trước giờ Mạnh đại tiểu thư vẫn lạnh lẽo như tuyết, đây là lần đầu tiên nàng hỗn độn trong gió.
…
Đêm đã khuya, trước cửa quán cơm mà Dương Minh Viễn đề cử, Vương Ma Tử đã đi lòng vòng quanh chiếc xe việt dã màu đen trước mặt tới lần thứ tư rồi.
"Chậc, ta thấy rõ trong hộp đựng đồ có tiền, vụ này đáng làm!"
Vương Ma Tử nói với đồng bọn.
"Rắc!"
Tiếng vỡ lanh lảnh truyền đi rất xa trong đêm khuya yên tĩnh.
…