Dương Minh Viễn nâng ly rượu nói: "Quỹ tích phát triển của Cẩm Tú làm ta giật mình. Thường thì xí nghiệp nào cũng có thời kỳ dậm chân tại chỗ, nhưng Cẩm Tú trong tay ngươi phát triển một đường bằng phẳng."
Tô Bình Nam cụng ly: "Hai các ngươi đều thuộc phái học thuật, ta là dân nghiệp dư. Con người ta tràn đầy lệ khí, chẳng qua là bắt được cơ hội quý giá, giống như ngươi nói đấy, may mắn mà thôi."
Nói rồi Tô Bình Nam uống cạn ly rượu, sau đó vươn tay muốn lấy chai. Dương Minh Viễn cản hắn, đích thân bưng chai rượu lên rót đầy ly cho hắn.
"Ta chỉ chơi tài chính cho vui, rất tin vào vận khí. Trình độ học vấn của Tô tổng là trung học phải không?"
Tô Bình Nam gật đầu: "Cấp ba, chưa tốt nghiệp."
"Nhìn từ thủ đoạn cướp đoạt thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe và máy nhắn tin Cẩm Tú của ngươi, ta thấy ngươi có đủ ba yếu tố thủ đoạn, ánh mắt và vận khí. Ta chỉ có thể nói một câu: Tô tổng là kỳ tài ngút trời. Ta mời ngươi một ly."
Hai người uống xong, Lý Quảng mới cười khanh khách nói: "Tô tổng, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Tô Bình Nam ngồi thẳng người. Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, mạng lưới quan hệ và bạn bè của Lý Quảng đều nổi bật xuất chúng, mà bản thân hắn cũng không phải người đơn giản.
"Ngươi quá trẻ, ở độ tuổi này ngươi đã sở hữu tài sản lên tới con số mà đại đa số người Hạ quốc không dám nghĩ tới. Nhưng ngươi vẫn chưa thỏa mãn, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Tô Bình Nam suy nghĩ vài phút rồi mới nói lấp lửng: "Không muốn cúi đầu mà thôi."
Cả Dương Minh Viễn lẫn Lý Quảng đều kính nể, hai người cũng là thiên chi kiêu tử, khỏi phải nói đầu óc thông minh cỡ nào.
Không muốn cúi đầu, chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng muốn làm được thì khó vô cùng.
Dương Minh Viễn xúc động dạt dào nhất. Bởi vì không muốn cúi đầu nên hắn về nước dạy học, cũng bởi vì không muốn cúi đầu nên hắn rảnh rỗi ở nhà, nản lòng thoái chí, thậm chí còn có ý nghĩ sống nốt quãng đời còn lại ở châu Âu.
"Nói rất hay, ly này ta kính ngươi."
Dương Minh Viễn lại nâng ly.
Lý Quảng cũng nâng ly rượu, cảm thán một câu: "Khó đấy! Nếu là người khác mà không phải Tô tổng nói câu này, thì ta sẽ cho rằng hắn đang nói mớ."
Sau khi uống cạn ly rượu, Lý Quảng nghiêm nghị nói: "Ta mỏi mắt mong chờ."
Tô Bình Nam cười khẽ: "Ta sẽ cố hết sức."
Ba người nói chuyện rôm rả, uống hết ba bình Mao Đài.
Lý Quảng uống ít nhất, nhưng lại là người đầu tiên say. Dương Minh Viễn uống nhiều nhất, song ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.
Tô Bình Nam cảm thấy tửu lượng của Dương Minh Viễn ngang tầm Ngưu Quảng Phát.
Khi ba người tạm biệt thì trời đã tối, Tô Bình Nam bỏ lại chiếc xe Toyota việt dã ở cửa quán ăn, bắt xe đưa Lý Quảng về trường trước rồi mới lững thững đi về ký túc xá tạm thời của mình.
Anh đi dạo một đường, phong cảnh ở học viện kinh doanh Thanh Mộc rất đẹp, sinh viên tràn đầy phấn chấn đi lại khiến Tô Bình Nam cảm thấy thật thoải mái.
Chỗ ở của Lý Quảng cách chỗ của Tô Bình Nam hơi xa, phải đi qua cả một khu dạy học.
Men rượu bốc lên, Tô Bình Nam nhìn xung quanh thì thấy ven đường cách mấy chục bước đằng xa có một băng ghế màu trắng dưới gốc cây ngô đồng. Hắn vừa mới ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông.
Hắn mở túi xách ra, là Văn Tiểu Địch.
"Tô tổng, nhóm ca nô trọng tải ba nghìn tấn đầu tiên mà Thủy sản Cẩm Tú đặt mua đã đến cảng, con số vượt quá hai mươi triệu, cần ngài trao quyền."
Ninh Khả mặc áo sơ mi màu trắng, giống như một bông sen trắng thuần khiết, trông rất thoát tục.
Gia cảnh nhà nàng rất tốt, nàng thuộc nhóm nữ hài được nuôi trong giàu sang đầu tiên ở Hạ quốc, ba là bác sĩ, mẹ là vũ công.
Ninh Khả kế thừa hoàn mỹ ưu điểm của ba mẹ, vừa lý trí, bình tĩnh lại vừa có khí chất nghệ thuật của mẹ mình. Vì thế ngày đầu tiên nàng bước vào cổng trường, hào quang học bá trên người Ninh Khả cùng với khí chất được bồi đắp từ việc nhảy múa quanh năm đã khiến đám gia hỏa tràn đầy hormone trong trường điên cuồng.
Nàng đã lên năm tư, sắp tốt nghiệp mà vẫn chưa có ai hái được bông hoa tươi tắn này.
Cuối cùng lúc còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, nàng trở thành đối tượng được nhắc đến nhiều nhất trong ký túc xá nam. Thậm chí có rất nhiều nam sinh sắp tốt nghiệp thay đổi kế hoạch cuộc sống vì nàng. Khi biết Ninh Khả muốn đi Tinh Điều quốc du học, bọn hắn dự định thi vào cùng trường đại học với nàng.
Tha hương nơi đất khách quê người khó tránh khỏi cô đơn, cơ hội này có tỉ lệ thành công cao hơn gấp mười mấy lần trong nước, nhỡ đâu rước được người đẹp về dinh thì đời này cũng đáng giá.
Ninh Khả rất hiền lành, cũng rất thông minh, cho nên nàng luôn từ chối người khác một cách tao nhã và thoải mái. Càng như vậy, người theo đuổi Ninh Khả càng điên cuồng, dùng đủ mọi cách. Nào là pháo hoa, nào là hoa hồng, nào là tiền bạc... sắp xếp cưa cẩm rất chu toàn, khiến Ninh Khả mở mang tầm mắt.
Gần đây nàng thích cảm giác đi dạo trong sân trường. Sắp tốt nghiệp rồi, Ninh Khả hơi lưu luyến ngôi trường sắp phải rời xa.
Nàng ngồi trên băng ghế dưới cây ngô đồng, gió đêm hiu hiu thổi, hoa liễu đặc trưng của Thịnh Kinh bay quanh nàng tựa như một bức họa.
Mùi rượu xộc vào mũi, Ninh Khả nhăn hàng lông mày xinh đẹp, trông thấy một người trẻ tuổi tóc ngắn ngồi ở đầu ghế còn lại.
Ninh Khả thấy buồn cười, điện thoại của chàng trai này đổ chuông đúng lúc ghê.
Sau đó, cái gì mà mua ca nô mấy chục triệu, cái gì mà ngân sách dự toán công trình giai đoạn đầu, nói cứ thật vậy.
"Đây là khoe khoang trá hình, sau đó tỏ tình sao?"
Nữ hài im lặng nhìn người đi đường qua lại như thoi đưa trong sân trường, thầm nghĩ trong lòng.