Tô Bình Nam nở nụ cười: "Đầu tư Cẩm Tú là công ty ngoại cảnh sở hữu toàn bộ, ngươi là người cầm lái."
Thấy Dương Minh Viễn vẫn im lặng, Tô Bình Nam nói tiếp: "Ta mới đọc câu chuyện về Marcus Goldman trong sách. Hắn có thể từ một người bán hàng rong năm đó trở thành ông trùm phố Wall, từ một nhân viên tạm thời sống dưới tầng hầm trở thành người điều hành đế quốc ngàn tỷ dollar, vì sao chúng ta không thể?"
Tô Bình Nam đứng dậy, ánh mắt bễ nghễ cương quyết: "Ta sẽ tặng ngươi một tòa thành lúc dưỡng lão ở châu Âu."
Tô Bình Nam đứng dậy, chìa tay ra: "Ngươi ra ngoài giúp ta, ta sẽ tặng ngươi một tòa thành ở châu Âu."
Tô Bình Nam nêu ví dụ về Marcus Goldman, lời lẽ cực kỳ ngông cuồng. Nhưng hai người kia đều đã tìm hiểu tập đoàn Cẩm Tú, chàng trai trước mặt phát triển đến trình độ này chỉ trong ba năm ngắn ngủi, thật sự là khiến bọn hắn phải nghẹn lại những lời phản bác.
Dương Minh Viễn cũng đứng lên theo. Cả năng lực lẫn tài hoa của hắn đều cực kỳ xuất sắc, một người da vàng có thể ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc khu vực của hai ngân hàng đầu tư hàng đầu như nước với lửa, điều này đã nói lên tất cả.
"Lúc rảnh rỗi ta thích đọc Tam Quốc. Hôm nay Tô tổng đối đãi với ta như quốc sĩ, ta cũng chỉ đành cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi."
Hai người bắt tay.
Trong lòng Tô Bình Nam, Hà Minh Kiên là người cầm lái sự nghiệp, mà Dương Minh Viễn lại là người xây dựng nền móng cho đế quốc tài chính của hắn trong tương lai. Hiện tại hắn có rất nhiều thuộc hạ, nhưng vẫn có quá ít nhân tài thương nghiệp cao cấp.
Mặc dù Tô Bình Nam chỉ láng máng biết một hai về mấy chuyện lớn trong giới tài chính sau này, nhưng thứ hắn nắm giữ cũng đủ để cao thủ hàng đầu hô mưa gọi gió trong ngân hàng đầu tư có thể dời sông lấp biển.
"Gần nhà ta có một quán ăn nhỏ hương vị chính tông, có muốn thi nếm thử không?"
Ba người cùng đi. Lúc gần đi, Tô Bình Nam chỉ vào tủ rượu của Dương Minh Viễn và nói: "Sáu bảy mươi phần trăm rượu vang cao cấp nhập khẩu vào Hạ quốc đều đang ở trong tay ta. Khi nào ngươi nhậm chức, ta sẽ tặng ngươi mấy chai."
…
Trương Đồng nịnh nọt nhõng nhẽo trước mặt Trương Lệ Hoa làm nàng nổi cả gai ốc.
"Trương tỷ, ta cũng là vì thể diện của quán bar mà thôi. Ta biết lão đại tặng ngươi mấy chai, ngươi bán cho ha hai chai nha! Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được."
Trương Đồng đặt nguyên số tiền bo của ông chủ Lại trước mặt Trương Lệ Hoa, vẻ mặt thấp thỏm.
Trương Lệ Hoa thở dài đồng ý. Lúc Trương Đồng vui vẻ định đi, nàng gọi hắn lại: "Ta được ba ngươi đề cử vào Cẩm Tú, ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng. Trương Đồng, tính ra thì ngươi thuộc nhóm người đi theo Tô tổng sớm nhất đúng không?"
Trương Đồng gật đầu.
"Ban đầu ngươi không thích gò bó, ưa náo nhiệt, thanh niên như thế thì rất bình thường. Nhưng đã hai năm rồi, ngươi không có ý định cố gắng phấn đấu sao?"
Trương Lệ Hoa thấy từng nhân tài mới nổi đã bắt đầu đảm đương một mình một cõi trong Cẩm Tú, trong khi Trương Đồng vẫn trông coi quán bar sống yên ổn qua ngày, nàng không nhịn được phải nhắc nhở một câu.
Đầu tiên Trương Đồng hơi kinh ngạc, sau đó nghiêm túc cảm ơn Trương Lệ Hoa, lúc ra đến cửa thì hắn dừng bước.
"Tỷ, ta cảm thấy như vậy rất tốt. Đại ca càng ngày càng ít nói, càng ngày càng uy nghiêm, chỉ có đến chỗ của ta hắn mới có thể bật cười mắng ta vài câu, như vậy là được rồi."
Trương Lệ Hoa hiểu ra.
Đại trí giả ngu, ở Cẩm Tú chỉ cần Tô Bình Nam còn tin tưởng Trương Đồng, cho dù Trương Đồng làm gì, miễn sao Tô Bình Nam không ngã thì Trương Đồng sẽ phú quý cả đời.
"Lần sau đừng tranh hơn thua với người ta nữa, chỗ ta không có thì ngươi đi đâu tìm?"
Trương Lệ Hoa thấu hiểu, còn cố ý bước đến chỉnh lại cổ áo cho Trương Đồng, cười tủm tỉm nói.
Dương Minh Viễn nói là quán ăn nhỏ, quả nhiên là rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có ba bàn, mỗi bàn chỉ có thể ngồi bốn người.
"Tô tổng, hẳn là bây giờ ngươi hiếm khi tới những nơi thế này nhỉ?"
Dương Minh Viễn thuần thục gọi món, nhúng đũa vào tách trà dùng nước sôi rửa một lần rồi mới chia cho hai người.
Tô Bình Nam mỉm cười nhận đũa: "Bản chất không thay đổi được, ta rất thích quán ăn kiểu này, cũng rất dễ quen."
Hắn không nói dối, hai người dùng bữa cùng Tô Bình Nam cũng không phát hiện ra khi hắn vào quán đã bất giác chọn vị trí thích hợp nhất để quan sát hoàn cảnh trong cả quán ăn. Lưng quay vào tường, bên trái là cửa sổ, nhảy xuống một cái là có thể rời khỏi môi trường nhỏ hẹp này. Hơn nữa, mỗi vị khách vào quán sẽ lọt vào tầm mắt của hắn đầu tiên.
Chẳng mấy chốc món ăn đã lên bàn, hương vị món sách bò nhúng quả thật không tệ, rượu là rượu mạnh Mao Đài mang từ nhà Dương Minh Viễn.
Lần đầu tiên uống rượu, Tô Bình Nam phát hiện ra Dương Minh Viễn uống rượu rất nhanh, hoàn toàn không giống một giáo sư.