Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Tất Cả Đều Là Sách

Chương 237: Tất cả đều là sách Chương 237: Tất cả đều là sách

Ngày hôm sau Tô Bình Nam thấy Mạnh Tịnh Tinh đội mũ lưỡi trai màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trông tràn đầy khí tức thanh xuân.

"Trán ta là xương Phục Hi, quý lắm đó."

Lúc nói câu này, Mạnh Tịnh Tinh tỏ vẻ thần bí xen lẫn đắc ý, tựa như đang tiết lộ cho Tô Bình Nam bí mật không thể nói.

Tối qua một cô bạn thân bị oán niệm của nàng làm phiền gần chết, vô tình nhớ ra mình vì buồn chán quá nên học xem tướng, bèn xem kỹ cho Mạnh Tịnh Tinh, không ngờ thật sự có chút thành quả.

"Ồ."

Tô Bình Nam hờ hững đáp lời, chợt nhớ ra nha đầu này biết tiếng Anh. Hắn hỏi: "Ngươi rất giỏi tiếng Anh sao?"

Mạnh Tịnh Tinh ngẩn ra giây lát, không biết xương Phục Hy thì có liên quan gì đến tiếng Anh, nhưng vẫn gật đầu.

"Ta sống ở Tinh Điều quốc bốn năm, ngươi nói coi?"

Tô Bình Nam nói: "Ngươi có hứng thú nhận học trò không?"

Mạnh Tịnh Tinh lập tức vui vẻ: "Ngươi sao?"

Tô Bình Nam gật đầu.

Mạnh Tịnh Tinh gây khó dễ: "Cũng không phải là không thể, nhưng mà..."

Tô Bình Nam vốn chỉ ngại làm phiền giảng viên nên thuận miệng nói ra. Thấy dáng vẻ của Mạnh Tịnh Tinh, hắn lập tức lắc đầu: "Vậy thôi."

Thậm chí Mạnh Tịnh Tinh còn cho rằng mình tìm đến gia hỏa này là một sai lầm, cứ cái đà này thì kiểu gì mình cũng bị tên này chọc tức chết. Nàng cố ý xoay người bỏ đi, nhưng trong đầu lại hiện ra thân ảnh như mãnh hổ của Tô Bình Nam tối đó, khiến nàng rụt chân lại.

"Không được, ngươi đã nhờ ta dạy ngươi thì nhất định phải giữ lời."

Nàng lập tức ném điều kiện lúc nãy nghĩ thầm trong đầu lên chín tầng mây.

"Được, ta đồng ý."

Những lời muốn nói bị chặn lại trong bụng, Mạnh Tịnh Tinh không biết tại sao mình lại biến thành người cầu xin. Nàng hung hăng trợn mắt trừng Tô Bình Nam rồi thở phì phò đi về chỗ ngồi.

"Tình yêu là gì mà khiến người ta khó lòng suy nghĩ, thịt nát xương tan."

Ông chủ Ngưu thản nhiên nhìn Tô Bình Nam, đọc câu trích dẫn trong tiểu thuyết Quỳnh Dao.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đối phương, ông chủ Ngưu lúng túng gãi đầu, mỉm cười nói: "Ta vừa mới xem xong Mai Hoa Tam Lộng, thật sự không nhịn được."

Dương Minh Viễn sống trong một căn nhà ống cũ, Tô Bình Nam đánh mắt dò hỏi Lý Quảng, Lý Quảng nói: "Hắn thích sách và rượu, không quan tâm lắm đến chỗ ở. Hồi ở Tinh Điều quốc cũng thế, bình thường hắn toàn ở lại văn phòng."

Tô Bình Nam gật đầu, không nói gì.

Lý Quảng gõ cửa, người mở cửa là một nam nhân trung niên dáng dấp khôi ngô, rõ ràng là tập thể hình quanh năm. Trán rộng, cằm vuông, đeo kính, cơ thể vạm vỡ và khí chất nho nhã hòa hợp một cách thần kỳ.

"Đến rồi à?"

Dương Minh Viễn tỏ dáng vẻ quen thuộc, mở cửa phòng ra: "Mời vào trong."

Phòng rộng chừng hơn một trăm mét vuông. Tô Bình Nam đảo mắt quan sát một vòng, gần như phân nửa đều là sách, không gian còn lại đặt một cái tủ rượu cực to.

Trong tủ rượu có không ít rượu. Mấy năm nay Tô Bình Nam sưu tầm rất nhiều rượu ngon, ít nhiều gì cũng am hiểu, hắn phát hiện bên trong toàn là rượu tốt.

Lý Quảng ra dấu mời: "Sư huynh của ta không thích khách sáo."

Tô Bình Nam ngồi xuống: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều sách như vậy."

Dương Minh Viễn mỉm cười: "Thích thì mua, nhà dưới tầng cũng là của ta, tất cả đều là sách."

Ba người ngồi xuống trò chuyện vài câu, Dương Minh Viễn nói: "Lý Quảng đã nói với ta, ta bèn tìm hiểu về Cẩm Tú. Quả thật Tô tổng rất giỏi, rất may mắn."

Lý Quảng vừa cười vừa nói: "Minh Viễn rất ít khen người khác, lần gần nhất hắn nói ra từ "giỏi" là ba năm trước."

Tô Bình Nam vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Trong lòng hắn có non sông, trái tim cứng như sắt, đương nhiên sẽ không hả hê đắc ý vì một câu khen ngợi của người khác.

Dương Minh Viễn mỉm cười: "Tập đoàn Cẩm Tú của Tô tổng có quá nhiều lĩnh vực vượt trội, thật ra Hà Minh Kiên tiên sinh đã làm rất tốt, là một người cầm lái ưu tú."

Tô Bình Nam gật đầu. Hắn thích thực tế, quả thật cách quản lý xuất sắc của Hà Minh Kiên kết hợp với uy vọng của hắn trong tập đoàn đã dẫn dắt tập đoàn Cẩm Tú lên con đường phồn vinh thịnh vượng.

Dương Minh Viễn hỏi: "Điểm mạnh của ta là lĩnh vực đầu tư tài chính, tức là chơi tài chính. Mà cơ cấu tập đoàn của Tô tổng phần lớn đều là công thương nghiệp. Làm công thương nghiệp và chơi tài chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cho nên ta muốn biết Tô tổng cần ta làm gì?"

Tô Bình Nam trả lời: "Dưới danh nghĩa của ta có một ngân hàng ở Cảng thành, giai đoạn sau ta sẽ thành lập một công ty đầu tư, chỉnh lý lại vấn đề cỏ quyền. Đương nhiên, ngành chính vẫn sẽ đầu tư một số hạng mục xuất sắc. Đi bằng hai chân mới có thể tiến xa, cho nên ta cần sự hỗ trợ của Dương tiên sinh."

Có mấy lời Tô Bình Nam không nói ra, chỉ có hắn biết. Đó là không lâu nữa internet sẽ ra đời, vô số ngành nghề mới hái ra tiền xuất hiện, vì vậy hắn nhất định phải tính toán trước.

Dương Minh Viễn cũng không trả lời thẳng mà nói: "Tài chính và giới kinh doanh của Hạ quốc chướng khí mù mịt, toàn dựa vào những mánh khóe ma quái và thủ đoạn sau lưng, ta đã thất vọng tột cùng. Nếu không phải ta đã đồng ý với Lý Quảng, thì e là ta đã đến châu Âu sống nốt quãng đời còn lại rồi."

Bình Luận (0)
Comment