"Hà Minh Kiên là nhân tài hiếm có khó tìm, ta phải gặp mặt cảm ơn ngươi."
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười nâng ly.
Buổi tối hắn cố ý hẹn Lý Quảng ăn cơm, mục đích là để cảm ơn Lý Quảng đã giới thiệu Hà Minh Kiên.
"Cẩm Tú có tiềm lực phát triển lớn, có câu 'không có ngô đồng, phượng hoàng không đến', Tô tổng khách khí quá."
Lý Quảng mặc vest phẳng phiu thay cho bộ đồ thoải mái ở trường.
Tô Bình Nam cười khẽ. Cho dù đối phương khiêm tốn ra sao, hắn thấy nhất định phải cảm ơn chuyện này.
"Tô tổng, thật ra bữa này ta lại muốn đề cử một người với ngươi."
Lý Quảng lên tiếng.
Nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Lý Quảng, Tô Bình Nam gật đầu: "Mời nói."
Lý Quảng nói rất thành thật: "Nói là đề cử chứ thật ra cũng có ý nhờ Tô tổng nâng đỡ hắn. Hắn tên là Dương Minh Viễn, vị sư huynh từng đi du học ở Yale của ta, hiện đang rảnh rỗi ở nhà."
Tô Bình Nam bình tĩnh đứng dậy rót đầy ly rượu cho Lý Quảng, chờ Lý Quảng nói tiếp. Hắn tin tưởng nếu đối phương không có gì đặc biệt thì với tính cách của Lý Quảng sẽ không nói ra, chắc hẳn vẫn còn vế sau.
Thấy Tô Bình Nam bình tĩnh như vậy, Lý Quảng bật cười: "Tô tổng ở tuổi này mà có thể bình tĩnh như núi, hèn chi ngươi có thể ngồi trên cục diện lớn như vậy."
"Dương Minh Viễn không chỉ có bằng tiến sĩ Kinh Tế học của Yale, mà còn có bằng tiến sĩ Toán học và thạc sĩ Quản Lý học."
"Ba mươi tuổi hắn vào tập đoàn Goldman Sachs, chỉ mất thời gian năm năm bắt đầu từ công việc nhận gửi email đến vị trí đối tác dự bị toàn cầu. Sau đó hắn thua, thua bởi một người Do Thái tốt nghiệp Havard."
Tô Bình Nam nâng ly, xen vào một câu: "Tại sao lại thua?"
Lý Quảng trả lời: "Không phải thua ở năng lực, mà thua ở chủng tộc và quan hệ. Đối phương là dòng chính của gia tộc lớn."
Tô Bình Nam "ồ" một tiếng, không xen ngang nữa, chỉ ra hiệu cho Lý Quảng nói tiếp.
"Sau đó hắn lại đi Morgan làm phó tổng giám đốc khu vực, kết quả cũng chủ động nghỉ việc vì vấn đề phân biệt đối xử."
Tô Bình Nam hứng thú: "Sau đó thì sao?"
Lý Quảng cười khổ: "Hắn về nước dạy học, làm giảng viên khoa Quản Lý đại học Thịnh Kinh."
Tô Bình Nam hỏi: "Tại sao hắn lại rảnh rỗi ở nhà?"
"Bởi vì lòng hơn thua."
Lý Quảng âu sầu: "Với lý lịch của hắn cũng đủ để bình bầu làm viện sĩ, nhưng lại bị hất chân tới mấy lần, mà người thế chỗ của hắn đều là quan viên. Cho nên trong cơn tức giận, hắn đã thốt ra những lời không nên nói, vì vậy..."
Tô Bình Nam rất thẳng thắn: "Năng lực của Dương Minh Viễn không có vấn đề, tính cách có vấn đề gì không?"
Lý Quảng gật đầu khẳng định: "Không có bất cứ vấn đề gì."
"Hẹn thời gian, chúng ta gặp mặt."
Tô Bình Nam gật đầu, sau đó hỏi một câu: "MIT là gì?"
Lý Quảng suýt sặc rượu, nhìn Tô Bình Nam đăm đăm: "Viết tắt của Massachusetts Institute of Technology."
Hắn nói một cách uyển chuyển: "Tô tổng, doanh nghiệp của ngài càng ngày càng lớn, mặc dù có thư ký, nhưng biết chút ít tiếng Anh vẫn tốt hơn."
Ông chủ Lại càng uống càng vui vẻ, Trương Đồng càng lúc càng đau lòng.
Cuối cùng rượu hết người giải tán, ông chủ Lại cười ha hả đưa một tấm danh thiếp cho Trương Đồng.
"Lại Trường Tinh, tập đoàn Viễn Hoa ở thành phố Cách Hải."
Lại Trường Tinh phát tài nhờ buôn lậu ở vùng duyên hải Phúc Châu, bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất như quần áo, thuốc lá nước ngoài... phát triển đến ô tô, dầu thô bây giờ. Bản đồ đế quốc buôn lậu của hắn càng ngày càng lớn.
Không thể không thừa nhận người này có cái nhìn chiến lược khó có ai sánh bằng. Sau khi Lại Trường Tinh tiếp nhận sản nghiệp của Hải lão đại, ánh mắt lập tức dán vào Lâm Hải thuộc Thiên Đô trên bản đồ Hạ quốc. Lâm Hải ở Thiên Nam đối diện với Vĩ đảo của Bổng Tử quốc. Còn hải quan của Bổng Tử quốc thì dựa vào đường ven biển hẹp dài, có vẻ như ông chủ Lại không thèm để mắt.
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Ông chủ Lại quyết định đưa Lâm Hải của Thiên Nam vào bản đồ đế quốc buôn lậu của mình. Khi đến điều tra xem xét, hắn trợn tròn mắt sững sờ.
Vị trí địa lý tốt nhất đều bị một công ty tên là tập đoàn Cẩm Tú thu vào Thủy sản Cẩm Tú.
Ban đầu ông chủ Lại định dùng chút thủ đoạn, nhưng sau khi nghe ngóng về tập đoàn Cẩm Tú thì lòng nguội lạnh phân nửa. Thế giới ngầm của Thiên Nam ngư long hỗn tạp, người đứng đầu tuyệt đối không phải nhân vật dễ chung đụng.
Điều khiến hắn bất ngờ là tập đoàn Cẩm Tú và huynh đệ Cao gia có chút giao tình, vì vậy hắn lập tức chạy đến Thiên Đô. Nhưng người này rất khôn ngoan, không hề đề cập tới dự định chân chính, huynh đệ Cao gia còn vui vẻ cho rằng boss mới của Viễn Hoa muốn chiếu cố mình, tiếp đãi phải nói là chu đáo từng li từng tí.
Mấy người ra ngoài quán bar, Lại Trường Tinh cố ý nhắc lại với huynh đệ Cao gia thêm một lần: "Rượu thật sự không tệ, sắp tới ta sẽ ở lại Thiên Đô, tìm cơ hội gặp chủ nhân của nó đi."
Thấy huynh đệ Cao gia gật đầu đồng ý, hắn mới hài lòng lên xe.
…