"Cho ta chai XO."
Lần này đến lượt Trương Đồng mất bình tĩnh, Lại tổng lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "Lão đại của các ngươi thật lợi hại, không ngờ nơi này lại có Romanée Conti, tốt lắm."
Thấy huynh đệ Cao gia ngơ ngác, Lại tổng hưng phấn giải thích: "Rượu này rất hiếm. Ta mời khách, nếm thử xem."
Nói rồi hắn còn xoa tay: "Ta cũng muốn kiếm mấy chai cất trữ, nhưng bên Cảng thành nói là có người ra tay hào phóng, đã mua từ lâu rồi. Hôm nay đúng là không uổng công."
Trương Đồng trợn tròn mắt sững sờ, mãi lâu sau vẫn không di chuyển.
Lại tổng ngoảnh đầu nhìn Trương Đồng đứng bất động, bật cười ha hả: "Yên tâm đi, ta biết giá."
"A Dũng, đi lấy tiền với ông chủ."
Lại tổng mở ví tiền tinh xảo làm bằng da cá sấu ra, đưa một tấm thẻ cho thủ lĩnh vệ sĩ là A Dũng.
Hiện tại ở Hạ quốc, khoản tiêu phí lớn còn kém xa hậu thế, cho nên ví tiền của rất nhiều ông chủ lớn đều dày đến nỗi khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
Trương Đồng quay đầu bước đi lấy rượu. Không còn cách nào khác, hắn không làm gì được tên này.
"Bộp."
Lại tổng lấy một hộp thuốc màu bạc từ trong ngực, mở ra rồi ném cho huynh đệ Cao gia mỗi người một điếu xì gà.
"Xì gà, vẫn là Havana của Cuba ngon hơn."
Lại tổng thong thả quẹt que diêm thứ nhất, chậm rãi xoay xì gà. Khi diêm cháy đến một phần ba, hắn lắc cổ tay, sau đó châm que diêm thứ hai rồi xoay tiếp.
Cứ thế cho tới khi que diêm thứ ba hoàn toàn cháy rụi, hắn mới lấy xì gà từ dưới chuếc hộp thuần bạc ra, cắt đầu xì gà rồi ngậm trong miệng: "Thế này mới là hút xì gà chứ! Hai người các ngươi kiếm được tiền mà lại không tiêu, đúng là A Thổ bá (*) tiêu chuẩn."
(*) A Thổ bá: nhân vật trong series phim Đại Phú Ông, là một người nông dân chất phác, tốt bụng, chăm chỉ làm lụng, bằng lòng với số phận.
Thấy huynh đệ Cao gia ngây ngốc nhìn mình, Lại tổng không nhịn được mắng một câu "quê mùa" bằng tiếng Phúc Kiến.
Huynh đệ Cao gia cười gượng, vụng về học theo dáng vẻ của đối phương, bắt đầu châm xì gà.
Đừng nói chứ, có lẽ là do nguyên nhân ám chỉ tâm lý, huynh đệ Cao gia cảm thấy đúng là hương vị đậm đà hơn nhiều.
Lại tổng quan sát quán bar vẫn vô cùng yên tĩnh, bốn bề vắng vẻ, bèn thẳng thắn nói thêm vài câu: "Hai người các ngươi giống y chang cái nết của lão Hải, không theo kịp thời đại thì sớm muộn gì cũng bị bài trừ."
"Có biết thế nào là bơi theo dòng nước không? Chúng ta cũng phải bắt kịp bước chân của xã hội hiểu không?"
Có lẽ là do nghĩ đến nguyên nhân Hải lão đại lật thuyền, trên gương mặt thật thà khoác ngoài bản chất xảo trá của Lại tổng bộc lộ cảm xúc bùi ngùi hiếm thấy.
"Mấy năm nay chúng ta và người của Bổng Tử quốc, Loan Loan qua lại không ít, nói đến thủ đoạn thì vẫn là Loan Loan lợi hại hơn, các ngươi phải học hỏi một chút."
Huynh đệ Cao gia biết người trước mặt có thế lực khổng lồ ở vùng duyên hải Phúc Châu. Năm ngoái Hải lão đại lật thuyền, có thể nói từ đó về sau sự tồn tại của người này giống như Long Đầu, cho nên bọn hắn chăm chú lắng nghe.
"Học thì học Tam Liên Xã của Trần Lễ Khải người ta ấy, đừng học mấy thói xã hội đen chẳng ra sao, bươn trải đến chết cũng không được đeo đồng hồ vàng."
Lại tổng nhắc đến xã hội đen với vẻ mặt khinh bỉ.
"Vậy học thế nào? Trần Lễ Khải tài hùng thế đại suốt bao nhiêu năm rồi."
Cao lão nhị bĩu môi, yếu ớt nói.
Ông chủ Lại lắc đầu không biết nói gì hơn, rất thất vọng về huynh đệ Cao gia.
Theo hắn thấy, bây giờ muốn kiếm tiền thì nhất định phải bắt kịp thời thế. Có lẽ trước đây ngươi liều mạng cũng có thể giành được một ít phú quý, nhưng thời giờ ấy à, ngoài chết nhanh ra thì chẳng còn tác dụng gì sất, Hải lão đại chính là một ví dụ nổi bật nhất. Bây giờ người trên đường chạy theo thời thế, muốn chơi dao cũng phải chơi theo phái, phải quen với việc mặc vest đi giày da, ăn cơm Tây bàn chuyện làm ăn với người ta, cũng phải vào lúc cần xuất thủ thì vung dao chém người. Tất cả đều là vì lợi ích, chứ không phải để liều mạng đánh nhau.
Ông chủ Lại thở dài nói: "Ý ta là ngươi phải học theo phong cách của người ta, đừng hiếu chiến, chuyện gì cũng phải cân nhắc đến lợi ích."
Thấy mấy người này nghe không hiểu, Lại lão bản cố gắng nói rõ hơn: "Tức là phải lăn lộn đến trình độ người trên tán thưởng ngươi, người dưới khâm phục ngươi, sợ ngươi."
Cao lão nhị tỉnh ngộ, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, ý là giống như vị kia đúng không?"
Cao lão nhị chép miệng, kín đáo ám chỉ chiếc sofa trống kia.
Ông chủ Lại gật đầu, nhưng không tỏ đúng sai. Bản đồ đế quốc buôn lậu của hắn cực lớn, làm ăn cũng được tính là rừng vàng biển bạc, cũng có không ít hán tử dưới trướng bỏ mạng. Hắn cảm thấy người của quán bar Cẩm Tú vẫn thiếu chút cường hãn được tôi luyện qua trải nghiệm chém giết chốn giang hồ.
Rượu đã được mang lên, đỏ như máu.
Ông chủ Lại ngăn nhân viên phục vụ rót rượu, đích thân ra tay.
Hắn lắc ly rượu, chậm rãi xoay ngược chiều kim đồng hồ, sau đó thò mũi khẽ ngửi. Lúc này hắn mới nhấp một hớp nhỏ, vui sướng thấy rõ.
"Rượu ngon."
Ông chủ Lại hiếm khi khen một câu, sau đó nói với huynh đệ Cao gia: "Có thể hẹn chủ nhân của chai rượu này giúp ta được không?"
…