Mạnh Quý Nhiên vẫn luôn biết ý tưởng của Mạnh Vị Nhiên, đó là bất kể cô con gái nào cũng phải nhanh chóng kết hôn, sinh con trai rồi đưa thằng bé đến Mạnh gia làm con thừa tự, đảm bảo hương khói không đứt đoạn.
Cho nên mới có chuyện Mạnh Tịnh Tinh vừa mới tốt nghiệp đại học ở nước ngoài thì lập tức bị gọi về nước xem mắt, gặp được Tô Bình Nam ở nhà hàng Thịnh Kinh.
"Chàng trai này là Tịnh Tinh nhờ lão tam điều tra nên ta mới biết. Thì ra Thiên Nam lại có một nhân vật lợi hại như vậy."
Mạnh Vị Nhiên nói tiếp: "Ta cảm thấy hắn rất hợp với Mạnh gia."
Mạnh Quý Nhiên chưa kịp lên tiếng, hắn đã nói tiếp: "Ta không nói tới Tịnh Tinh, mà là Tịnh Tuyết."
"Nhưng..." Mạnh Vị Nhiên đổi giọng, giọng điệu nghiêm túc: "Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Từ Thiên Vũ cũng đang điều tra hắn."
Mạnh Vị Nhiên nở nụ cười lạnh lùng: "Mông Thiên Dưỡng chết rồi, Từ Thiên Vũ chẳng khác gì bị chặt chân. Bởi vì Từ Thiên Vũ điều tra hắn nên ta rất hứng thú."
Quán bar ZT.
Mặt Trương Đồng nhăn như mướp đắng, mình sắp toang rồi, toang là cái chắc.
Đại Vĩ ra vẻ xin nén bi thương: "Đồng ca, ngươi bán gần hết rượu của lão đại rồi, ngươi chết chắc."
Trương Đồng cắn răng: "Ta biết trong tay Lệ Hoa tỷ cũng có, cùng lắm thì ta đi tìm Lệ Hoa tỷ mua."
Sự việc phải kể từ ba tiếng trước.
Quán bar vừa mở cửa đã có năm người nghênh ngang tiến vào, huynh đệ Cao gia theo sau.
"Lại tổng, đây là quán bar của Cẩm Tú, rượu tuyệt đối chính tông."
Cao lão nhị xun xoe nịnh nọt, nói đến là êm tai.
Quan hệ giữa huynh đệ Cao gia và Tô Bình Nam không tệ, gần đây bọn hắn cũng được xem là phong sinh thủy khởi ở Thiên Đô.
Hồi đầu Cẩm Tú phát tài đã lấy không ít xe từ tay hai bọn hắn, cho nên Trương Đồng cũng quen biết, cố ý ra nghênh đón. Nhìn dáng vẻ này của Cao lão nhị, Trương Đồng ngẩn ngơ.
Trong ấn tượng của hắn, hai huynh đệ này khá kiêu ngạo, hiếm thấy dáng vẻ này của bọn hắn ngoại trừ lúc gặp Hồng Bào ca.
Người này có lai lịch gì? Trương Đồng có hơi tò mò.
Lại tổng nhìn cách trang hoàng trong quán bar, trong mắt lóe lên vẻ coi thường.
"Vị trí này không tồi."
Ánh mắt của Lại tổng quả thực không tệ, liếc thấy sofa dành riêng cho Tô Bình Nam, hắn đang định ngồi xuống thì thấy ông chủ quán bar khẽ mỉm cười lắc đầu: "Xin lỗi, chỗ này không dành cho người ngoài."
Mặc dù huynh đệ Cao gia đã biết quán bar này từ lâu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn đến. Nghe vậy, bọn hắn lập tức đánh mắt hỏi thăm Trương Đồng.
Trương Đồng thì thầm với Cao lão đại: "Chỗ của Hồng Bào ca."
Cao lão đại lập tức hiểu ra, vỗ trán, dáng vẻ khoa trương nói: "Lại tổng coi trí nhớ của ta này, đúng là chúng ta không thể ngồi chỗ này. Đây là vị trí riêng của người Thiên Đô kia."
Nói đến đây, hắn còn duỗi ngón tay cái.
Lại tổng cũng dễ tính, chỉ tỏ ý giễu cợt: "Phách lối thật đấy, Tiểu Hồng Bào à!"
Sau đó hắn tìm chỗ khác. Dễ thấy bốn vệ sĩ của hắn rất có quy củ, chia ra đứng bốn phía quanh Lại tổng khiến Trương Đồng hơi kinh ngạc.
"Ta đã đến Thiên Đô vài ngày, cũng đi nhiều nơi. Ta nói chứ, lão Cao à, cuộc sống ở Thiên Đô các ngươi tầm thường thật đấy, ngay cả chai rượu vang ra hồn cũng chẳng có."
Lại tổng nói một câu, khẩu khí lớn kinh người.
Hắn quay sang nói với Trương Đồng: "Ông chủ của các ngươi rất nổi tiếng, mấy hôm nay ta nghe nhiều đến nỗi tai sắp mọc kén luôn. Lão Cao nói nơi này có rượu ngon, ta đến giải thèm."
Ngoài Tô Bình Nam ra, kẻ đại não thiếu dây thần kinh như Trương Đồng gần như không phục bất kỳ ai. Hắn lập tức phản bác: "Quán bar của Cẩm Tú chỉ có rượu ngươi không uống nổi, chứ không có rượu ngươi không uống được."
Ánh mắt Lại tổng nhìn Trương Đồng lập tức ẩn giấu lãnh ý như gai trong bụi cỏ, vừa bí mật vừa độc địa.
"Ta không làm khó ngươi, Lafite trước năm 85 hoặc Chateau Petrus là được."
Trương Đồng buồn cười, đúng là quán bar không có rượu đẳng cấp này, nhưng Tô Bình Nam cất trữ ở đây không ít.
Huynh đệ Cao gia đều là người thông minh, lập tức nhìn ra giữa hai người có gì đó không bình thường.
Một người là hổ lớn, người kia đứng sau hổ lớn, bọn hắn không thể đắc tội bên nào.
Cao lão nhị lập tức đứng dậy, tuy hắn không biết Lại tổng nói đến loại rượu gì, nhưng từ mức độ ra tay hào phóng của đối phương từ trước đến nay và vẻ mặt của Trương Đồng, hắn cũng biết chắc chắn giá trị không nhỏ.
Cao lão nhị cười ha ha nói: "Tốn kém quá, tốn kém quá. Chỗ nhỏ này không tiếp đãi được, hay là chúng ta đổi chỗ khác?"
Lại tổng bật cười. Lần này hắn đến Thiên Đô tìm huynh đệ Cao gia vì có chính sự, tất nhiên là không muốn đắc tội người ta. Vì vậy, hắn phóng khoáng xua tay: "Thôi thì Át Bích vậy."
Dứt lời, hắn chỉ vào huynh đệ Cao gia với dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép: "Các ngươi làm ăn với lão Hải đã lâu, sao vẫn giữ cái nết ki bo này. Hãy nhớ chúng ta là người làm ăn, cần phô trương thì nhất định phải phô trương."
Lại tổng thấy Trương Đồng còn chưa đi thì hơi bất ngờ: "Lẽ nào ngay cả Át Bích cũng không có?"
Trương Đồng cười khẽ: "Quán bar còn mấy chai Romanée Conti từ năm 85 đến năm 90. Lại tổng đúng không, chẳng hay loại này có hợp khẩu vị của ngươi không?"
Trong cơn kích động, hắn quyết định nói ra mấy loại rượu quý nhất mà Tô Bình Nam cất trữ, để xem đối phương có phản ứng gì.
Nhìn Lại tổng kinh ngạc, Trương Đồng lập tức sung sướng.