Tô Bình Nam kinh ngạc nhìn Mạnh Tịnh Tinh, nữ hài này có lai lịch không nhỏ.
Kết quả là đổi lấy cái lườm sắc lẻm từ đối phương.
Mạnh Tịnh Tinh lạnh mặt suốt một buổi sáng, đến khi tan học nàng thật sự không nhịn nổi nữa, bèn chặn đường Tô Bình Nam.
"Dù gì ta cũng là mỹ nữ, sao ngươi không chào đón ta?"
Mạnh Tịnh Tinh trợn mắt trừng Tô Bình Nam. Hôm nay nàng còn cố ý trang điểm rất lâu, tóc mượt đến độ có thể đi quay quảng cáo.
Tô Bình Nam tung ra một kích trí mạng: "Mỹ nữ? Mỹ nữ là người dám lộ trán."
Mạnh Tịnh Tinh có ngũ quan tinh xảo, nhược điểm duy nhất là trán hơi rộng, đây gần như đã trở thành oán niệm trong lòng nàng, cho nên trước giờ nàng vẫn luôn để tóc mái.
Nàng dùng ánh mắt bất thiện trừng tên đáng ghét này, trừng đến khi mắt cay xè mà đối phương vẫn dửng dưng, tỏ vẻ không thèm để ý.
"Ngươi cứ đợi đấy."
Mạnh đại tiểu thư ngoảnh đầu bước đi, nàng phát hiện nếu mình không đi thì nhất định sẽ bị gia hỏa này chọc tức chết.
Ngưu Quảng Phát kinh ngạc, nhìn Tô Bình Nam và Mạnh Tịnh Tinh đã đi xa bằng ánh mắt đầy ẩn ý, trên gương mặt to béo nhuốm vẻ tang thương nhìn thấu thế sự: "Hai người các ngươi có vấn đề, ta ngửi thấy mùi của tình yêu."
Tô Bình Nam lảo đảo: "Dạo này ngươi đọc tiểu thuyết gì vậy?"
Ông chủ Ngưu lộ vẻ ngượng ngùng: "Ta mới đổi bạn gái là sinh viên đại học, nàng thích đọc tiểu thuyết của Quỳnh Dao."
Tô Bình Nam vỗ bờ vai rộng của ông chủ Ngưu, nghiêm túc nói: "Lão Ngưu, ngươi đúng là một nhân tài."
Quán bar Mos đã được bao trọn.
Nhóm bao trọn không có nhiều người, cả nam lẫn nữ cũng chỉ hơn chục người, điểm chung duy nhất giữa bọn hắn là năng lực đầu thai cực mạnh, lúc chào đời nhanh chân chọn danh môn vọng tộc.
"Hôm nay ngươi lại bị lão đầu tử dạy dỗ à?"
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn ra tâm trạng Mạnh Tịnh Tinh không tốt, hỏi với biểu cảm lạnh lùng.
Nàng búi tóc thấp lỏng lẻo, mặc váy liền dài màu đen mẫu mới nhất của CHANEL trong Tuần lễ thời trang Paris năm mới, cổ chữ V, ống tay áo trắng như tuyết.
Mạnh Tịnh Tinh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn trán chị gái hồi lâu, sau đó bĩu môi nói: "Vì sao chúng ta là tỷ muội mà trán lại khác nhau hoàn toàn?"
Mạnh Tịnh Tuyết liếc cô em gái thường hay nổi điên, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: "Ta không đến đây để nghe ngươi cằn nhằn, không có việc gì thì ta đi đây."
Khác với vẻ đẹp trẻ trung của Mạnh Tịnh Tinh, Mạnh Tịnh Tuyết là nữ nhân kiêu ngạo nhất, xinh đẹp nhất, cũng lạnh lùng nhất trong thế hệ này của Mạnh gia.
Nàng có tư cách kiêu ngạo. Mạnh Tịnh Tuyết là vãn bối duy nhất có thể tham dự vào quyết sách làm ăn của các chú bác, thậm chí còn từng phụ trách riêng mấy dự án, đạt được thành tích nổi bật.
"Ngươi bớt chơi với đám gia hỏa chẳng ra gì kia đi! Uống hết ly này ta sẽ đi trước."
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn đám người bao quán một vòng, thái độ vẫn khinh bỉ như trước. Trong mắt nàng, những người này đều là ký sinh trùng.
"Ta biết rồi. Tỷ, ngươi thanh toán giúp ta rồi hẵng đi!"
Mạnh Tịnh Tuyết có cổ phần của quán bar này, đương nhiên Mạnh Tịnh Tinh mời khách sẽ chọn nơi này.
Mạnh Tịnh Tuyết gật đầu: "Martini ta thích nhâm nhi từ từ, cho nên ngươi có đủ thời gian để nói cho ta biết hôm nay ngươi bị làm sao."
Mạnh Tịnh Tinh lại ngắm nghía gương mặt tinh xảo như tuyết của Mạnh Tịnh Tuyết, lập tức lại buồn bực: "Ta gặp một gia hỏa rất thú vị."
Tại Mạnh gia ở Thịnh Kinh.
"Đại ca, ngươi đến đây tìm ta làm gì?"
Người này là Mạnh lão nhị Mạnh Quý Nhiên, ba của Mạnh Tịnh Tinh, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn.
"Lão tam sắp xếp cho Tịnh Tinh đến học viện kinh doanh rồi."
Mạnh lão đại nói: "Là ta đồng ý."
"Vì sao?"
"Bởi vì hắn."
Hắn đưa một phần tài liệu cho Mạnh lão nhị, ba chữ Tô Bình Nam trên đó thình lình đập vào mắt.
"Chàng trai này thật lợi hại!"
Mạnh lão nhị thong thả lật xem, sau khi xem xong, hắn đưa ra lời đánh giá.
"Nhàm chán, ta đi đây."
Nghe Mạnh Tịnh Tinh kể xong, Mạnh Tịnh Tuyết lắc ly cho rượu tiếp xúc đủ với không khí rồi uống một hơi cạn sạch.
Mấy nam nữ trẻ tuổi thấy đại tiểu thư Mạnh gia đã đi xa mới dám bước tới nói với Mạnh Tịnh Tinh: "Đừng rầu rĩ nữa, tìm cơ hội để mấy ca giúp ngươi lấy lại danh dự. Chúng ta hát thôi!"
Mạnh Tịnh Tinh nhìn mấy người bạn chơi cùng, đột nhiên cảm thấy hơi nhạt nhẽo chán ngắt: "Uống rượu, lắm lời thế!"
...
"Chàng trai này rất lợi hại."
Mạnh Quý Nhiên nhìn đại ca Mạnh Vị Nhiên, đặt tài liệu xuống rồi hỏi: "Trên này gọi hắn là thiên tài kinh doanh, ngươi điều tra hắn làm gì? Lẽ nào lại muốn mai mối?"
Mạnh Quý Nhiên cạn lời nhìn đại ca mình.
Nhắc đến Mạnh gia ở Thịnh Kinh, người nổi tiếng nhất trong giới không phải là Mạnh lão gia tử vất vả công to, cũng không phải lão đại Mạnh gia nổi bật xuất chúng, mà là tám đóa kim hoa đời thứ ba nhà họ Mạnh.
Thật ra nói một cách nghiêm khắc thì tám đóa kim hoa chỉ là con số công khai mà thôi, nếu tính cả con gái nuôi bên ngoài thì e là không dưới hai mươi đóa.
Đây cũng là một trò cười trong giới, đời thứ ba nhà họ Mạnh không một ai có con trai nối dõi tông đường.
Nói cách khác, trực hệ Mạnh gia đến thế hệ đám Mạnh Tịnh Tuyết chỉ toàn là con gái.