Trong tập đoàn Cẩm Tú, khả năng hành động của Tiểu Trang có thể xếp vào top ba, cho nên Tô Bình Nam đặt hắn ở vùng biển trên bản đồ của Cẩm Tú, ba huyện gần biển của Thiên Nam.
Vừa qua mười lăm tháng giêng, Tiểu Trang đã bắt đầu hành động.
Bước đầu tiên chính là lấy danh nghĩa tập đoàn Cẩm Tú, kéo hoành phi nền đỏ chữ vàng viết ‘mối tình quân dân như cá với nước’, mua thuốc xịn rượu ngon, dẫn thợ xây cầm xi măng và vật liệu kiến trúc, khua chiêng gõ trống xây dựng trụ sở đại đội quốc doanh, nói là quốc doanh vất vả, phòng ốc cũ nát, tới sửa nhà từ thiện.
Thịnh tình không thể chối từ, đại đô đốc quốc doanh là Lý Vĩ đành phải đón vào. Dùng cơm cũng được, nhận qua cũng được, Lý đại đô đốc có chút qua loa. Toàn bộ hành trình Tiểu Trang đều nhìn ở trong mắt, tiếp xúc một phen, hắn phát hiện một vị quê quán ở Thiên Nam là Vương phó đô đốc có biểu hiện cực kì nhiệt tình.
Chuyện xong xuôi, Vương phó đô đốc còn đích thân tiễn bọn hắn, khi chia tay nói một câu ý vị thâm trường: "Trang tổng, sau này mọi người từ từ quen, có một số việc phải từ từ mới được."
Tiểu Trang vẫn luôn nhớ lời dặn dò của Tô Bình Nam, Cẩm Tú muốn vùng biển này, quốc doanh trên vùng biển bao la này là một ải khó mà qua được.
Nghĩ tới đây, Tiểu Trang cười ha hả nói tiếp: "Tất cả mọi người đều là người Thiên Nam, hẳn là nên thân mật hơn mới đúng, Tô tổng của chúng ta thường nói một câu, chưa bao giờ sai."
"Câu gì?"
Vương Bảo Bảo hỏi.
Tiểu Trang đưa đồng hồ vàng trên cổ tay ra, ánh mắt Vương Bảo Bảo cứng lại, hắn là dân biển, đương nhiên biết cái đồng hồ có giá trị không nhỏ này.
"Người gần Tô Bình Nam ta, phú quý cả đời."
Tiểu Trang nhấn mạnh hai chữ phú quý, Vương Bảo Bảo suy tư.
Do thế cục không ổn định ở Cảng thành và cuộc nội đấu gia tộc suốt trăm năm, cuối cùng gia tộc Kadoorie vẫn giao ra quyền sở hữu Peninsula.
Tô Bình Nam lập tức mở cuộc họp cổ đông, tuyên bố khởi động tiến trình tư hữu hóa Peninsula Hotel.
Cùng ngày, thị trường giao dịch tuyên bố Peninsula Hotel rút khỏi sàn chứng khoán, giới tài chính và người Cảng thành đều cảm thấy cảm xúc ngổn ngang. Thật không ngờ một gia tộc trăm năm lại không chống đỡ nổi, chắp tay nhường gia nghiệp sừng sững trên núi truyền thừa suốt sáu mươi năm lịch sử, ý nghĩa trong đó khiến người ta phải nghiền ngẫm.
Vụ giao dịch này dẫn tới Tô Bình Nam lọt vào danh sách đại gia hàng đầu ở Cảng thành, nhất thời tất cả truyền thông ở Cảng thành đều trở nên điên cuồng, bên ngoài quán bar mà Tô Bình Nam ở tạm đông nghịt phóng viên đến săn ảnh hắn.
Tô Bình Nam từ chối toàn bộ yêu cầu phỏng vấn của truyền thông Cảng thành. Hắn càng thần bí, mọi người càng cảm thấy hứng thú. Có truyền thông Cảng thành bắt đầu ra sức đào bới lịch sử làm giàu của Tô Bình Nam.
Không lâu sau, một bản tin ra lò: "Thiên tài kinh doanh tuyệt thế, lịch sử phát triển của tập đoàn Cẩm Tú."
Tờ báo này là nhật báo Tài chính nghiêm cẩn nhất Cảng thành, nổi tiếng là luôn viết đúng sự thật, không lòe thiên hạ. Tập đoàn Cẩm Tú khởi nghiệp từ kinh doanh hạt thông, phát triển thành tập đoàn khổng lồ hoạt động trong bảy tám lĩnh vực. Bản tóm tắt này vừa ra đời, lập tức khiến mọi người ngạc nhiên rớt cằm. Người Cảng thành tâm cao khí ngạo cũng phải tâm phục khẩu phục, bọn hắn đặt cho Tô Bình Nam một biệt danh mới: Tô siêu nhân.
May mà ở niên đại này, Cảng thành và nội địa là hai vùng văn hóa, Cẩm Tú của Tô Bình Nam có hành động lớn như vậy cũng không thu hút sự chú ý của truyền thông Hạ quốc.
Trong nửa năm tiếp theo, tập đoàn Cẩm Tú làm dấy lên mưa rền gió dữ ở Cảng thành bắt đầu im hơi lặng tiếng, nghỉ ngơi lấy sức, thu hồi nanh vuốt của mình, ra sức tiêu hóa thành quả đạt được.
Mùa khai giảng của học viện Kinh doanh Thanh Mộc năm thứ hai lại đến, Tô Bình Nam vừa bước chân vào trường đã trông thấy Mạnh Tịnh Tinh nghiến răng nghiến lợi, trợn trừng mắt, khuôn mặt như muốn giết người.
"Đại thúc, ta gọi ngươi là Trương Đồng hay là Tô Bình Nam?"
Mạnh đại tiểu thư mặc bộ đồ Prada màu trắng, mắt cong như trăng khuyết, mặt nhăn mày nhó.
Nét mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh: "Ngươi là ai? Ta có huynh đệ tên là Trương Đồng, trông rất giống ta. Có phải ngươi nhận nhầm người không?"
Mạnh Tịnh Tinh tức đến độ không nói nên lời, lập tức oán hận trừng Tô Bình Nam, giận dữ mắng: "Đồ lừa đảo!"
Thấy cô nàng quay đầu đi không để ý đến mình, Tô Bình Nam nhức hết cả đầu. Sao nữ hài điên điên khùng khùng này lại tìm đến tận đây?
"Ồ, ngươi quen nhị tiểu thư Mạnh gia à?"
Ngưu Quảng Phát kinh ngạc ra mặt. Người trong lớp đều là nhân tinh, đột nhiên có người vào lớp học giữa chừng, hơn mười phút sau bọn hắn đã thăm dò tường tận.
Mạnh Tịnh Tinh, con gái quý báu của Mạnh gia ở Thịnh Kinh.
Tô Bình Nam nhìn Ngưu Quảng Phát qua Tết mập lên gần mười cân, lắc đầu nói: "Mạnh gia? Không quen. Sao ngươi lại mập ra thế này?"
Ngưu Quảng Phát nhăn mặt: "Xã giao quá nhiều, một ngày tám bữa cơm, không mập cũng khó."
Sau đó hắn nói nhỏ: "Mạnh lão gia tử nhà họ Mạnh chính là..."
Ngưu Quảng Phát nhắc đến cái tên Tô Bình Nam nghe nhiều thành quen.