Trên thế giới này không có siêu nhân.
Bảy, tám con dao từ mọi hướng chém tới thì rất ít người có thể toàn mạng rút lui.
Nhưng Mã Tích Đông vẫn thắng, lại còn thắng đẹp mắt như vậy rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Cái đầu, một cái đầu đủ bình tĩnh và thông minh.
Nam nhân thô kệch như chiếc máy ủi người này làm người ta có cảm giác rằng hắn là một người làm việc bốc đồng và cẩu thả.
Nhưng thực tế thì sao?
Đầu óc của Mã Tích Đông có sự bình tĩnh và tỉ mỉ mà người bình thường khó đạt được.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, hắn đã thông qua bố cục để chọn không gian thích hợp nhất. Lối đi hẹp được lựa chọn một cách cẩn thận cho phép hắn chỉ phải đối mặt với tối đa hai hoặc ba người!
Kỹ năng chiến đấu đường phố chỉ là một khía cạnh quyết định trận đánh, động lực cũng cực kỳ quan trọng.
Mã Tích Đông hung hãn như mãnh hổ, đồng đội lần lượt ngã xuống, sáu bảy người phía sau thực ra đã bị đánh bại tâm lý hoàn toàn.
...
“Này, tôm cá ở Busan không có protein sao? Hay là thói quen ăn đồ hết hạn của các ngươi đã hủy hoại não của các ngươi rồi?”
Trong sự im lặng đến quái dị, Mã Tích Đông vừa lẩm bẩm vừa đi về phía người phụ trách hộp đêm: “Mấy tên đáng chết này không hiểu ta nói gì sao, thật đáng bị đánh. Đám giáo viên ở Busan thật vô trách nhiệm, còn chưa dạy các ngươi nghe lời đã cho các ngươi tốt nghiệp.”
Tất cả mọi người, bao gồm cả các thành viên trong đội của Mã Tích Đông đều nhìn nam nhân này bằng ánh mắt kỳ lạ.
Khoảng cách giữa Mã Tích Đông và người phụ trách hộp đêm Kim Thành Khuê là bảy tám mét, mà ở giữa khoảng cách này, một số nhân viên an ninh của hộp đêm Kim Môn đang đứng thẳng người chắn ở đó, kẻ nào cũng khoanh tay lạnh lùng nhìn Mã Tích Đông.
“Sếp à, chúng ta đã rất lịch sự rồi, bây giờ hãy rời đi, chúng ta hứa sẽ không để ngươi nằm mà bò ra. Dù sao đến cơ quan cảnh sát viết biên bản cũng rất phiền.”
Một trong những đàn em tên là A Thái cao một mét chín, nặng tám mươi lăm kilôgam khiến hắn nhìn có vẻ khí chất hơn Mã Tích Đông.
“Tên khốn nhà ngươi dừng lại cho ta!”
Hành động của A Thái thể hiện một cách sống động sức mạnh của Kim Môn. Sau khi cảnh báo Mã Tích Đông vài lần nhưng đối phương không dừng lại, hắn không chút do dự vung nắm đấm.
Cú móc phải của A Thái vẽ ra một hình vòng cung đẹp mắt đấm mạnh về phía Mã Tích Đông.
Hắn đấm rất thẳng tay!
Cú đấm này hắn nhất định phải thực hiện!
Cú đấm này, mặc dù có thể khiến hắn bị coi là hành hung cảnh sát, bị đưa vào trại khổ sai ngồi vài ngày, nhưng hắn sẽ nhận được phần thưởng lớn từ tập đoàn.
Nếu như không thực hiện cú đấm này...
A Thái biết rất rõ, với những quy định ngày càng khắt khe của tập đoàn, nếu như hắn sợ hãi không dám xông lên phía trước thì kết cục của hắn sẽ thảm khốc như thế nào!
Mã Tích Đông mới đến Busan được một tháng, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt đồng nghiệp và những kẻ trong thế giới ngầm Busan thể hiện ra lý do tại sao hắn được người dân Gwangju gọi là sức mạnh của thần!
Bước chân của nam nhân không hề dừng lại, thực hiện một động tác né tránh có thể được ghi vào sách, sau đó nam nhân xoay hông vặn eo, truyền sức mạnh toàn cơ thể đến vai, rồi từ vai truyền tới lòng bàn tay của hắn.
Cái tát nhanh như tia chớp.
Tiếng kêu thảm thiết vang xa!
Trước mặt mọi người, A Thái một nam nhân cường tráng cao một mét chín đã bị Mã Tích Đông tát một cái như bị bay lên tận không trung!
Cú tát này của Mã Tích Đông rất mạnh!
Thân hình to lớn của A Thái bay lên không trung rồi đập mạnh vào quán bar bên cạnh, lập tức tiếng vỡ của các bình rượu trên quầy bar và tiếng la hét của một vài cô gái đồng thời vang lên, khung cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn!
Dù vậy sự công kích của Mã Tích Đông vẫn chưa dừng lại.
Nam nhân tiếp tục lao về phía Kim Thành Khuê như một con thú cổ đại khổng lồ!
“Muốn chết!”
Kim Thành Khuê không hề lùi bước, vẻ mặt tối sầm xuống, nhưng cho dù vậy hắn vẫn chậm rãi lắc đầu với đám thuộc hạ đã đưa tay vào trong áo của mình. Hắn có thể từ một tên xã hội đen trở thành người quản lý của hộp đêm này đương nhiên không phải là kẻ bốc đồng, vì vậy Kim Thành Khuê biết rất rõ hậu quả của việc sử dụng súng trong tình huống này.
Lợi bất cập hại.
Mà chỉ trong khoảnh khắc này, Mã Tích Đông đã đánh gục thêm hai người đứng chắn trước mặt!
Vẫn như cũ, phương thức tấn công của hắn vẫn là tát! Mỗi một cái tát cực mạnh giáng xuống đều có kẻ phải nằm đo sàn, đòn công kích nặng nề khiến người ta cảm thấy khó thở. Khả năng chiến đấu kinh người của Mã Tích Đông thậm chí còn khiến khuôn mặt của Kim Thành Khuê từ u ám chuyển sang kinh ngạc.
Phải biết là do nhu cầu chuyển đổi nên tập đoàn Kim Môn hiện tại không có nhiều địa điểm hoạt động như hộp đêm, lấy ví dụ như hộp đêm được giám đốc Thôi đặc biệt đặt tên là ZT này cũng chỉ là một cánh cửa để tập đoàn trao đổi thông tin trên giang hồ.
Cánh cửa đại diện cho bộ mặt. Vậy nên nếu đã là bộ mặt thì có lúc nó quan trọng hơn nhiều so với những thứ bên trong.
Kim Môn hiện tại đã trở thành một con rồng bá vương trong thế giới ngầm của hai siêu đô thị Busan và Seoul, vì vậy để thể hiện sức mạnh hùng hậu của mình, các nhân viên an ninh trông coi hộp đêm ở đây đều là những nam nhân vạm vỡ.
Hiệu quả không tồi, ít nhất trong mắt người khác, loại người như A Thái sẽ khiến người ta cảm thấy khá choáng váng. Nhưng nhìn vào tình hình thực tế, thực lực chiến đấu của những kẻ này có vẻ không đủ.
Ví dụ như lúc này, mặc dù có ít nhất bốn thuộc hạ như A Thái đứng trước mặt Kim Thành Khuê, nhưng dưới sự công kích điên cuồng của Mã Tích Đông, không kẻ nào có thể ngăn cản hắn dù chỉ một tích tắc!