Phương thức tấn công của Mã Tích Đông thực sự khác với những gì người bình thường nghĩ về một cái tát.
Phương thức tấn công của hắn trông giống như tát, nhưng thực tế là một cú đánh bằng lòng bàn tay, tức là khi cú tát của hắn chạm vào cơ thể con người, hắn sử dụng phần dưới của lòng bàn tay, phần dễ phát huy lực nhất. Mà mỗi lần nam nhân đánh vào ai đó, vị trí đánh sẽ ở điểm nối giữa cằm và cổ, cũng là nơi có động mạch chủ.
Những cú tát chính xác và mạnh mẽ của hắn đã mang lại tỷ lệ hạ gục kinh người.
Ba người, bốn người, năm người...
Cảnh tượng những nam nhân vạm vỡ lần lượt bị đánh bay khiến tất cả những kẻ có mặt tại đó phải há hốc mồm, rất nhiều người thậm chí không thể tin vào mắt mình. Nếu như không tận mắt nhìn thấy, bọn hắn chắc chắn sẽ không tin trên thế giới này lại tồn tại một nam nhân dũng mãnh như vậy.
Chỉ trong ba phút, tám nhân viên an ninh đứng giữa Kim Thành Khuê và Mã Tích Đông đã ngã xuống.
Trong sảnh lớn của hộp đêm im lặng đến đáng sợ, chỉ có đống rác nằm trên sàn đang lặng lẽ nói lên sự việc vừa xảy ra.
“Cảnh sát là mèo, các ngươi luôn là chuột.”
Khi chỉ còn lại Kim Thành Khuê ở trước mặt Mã Tích Đông, nụ cười của hắn càng trở nên hung dữ hơn: “Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết phải tôn trọng nghề cảnh sát như thế nào.”
Trước sự tấn công dữ dội của Mã Tích Đông, Kim Thành Khuê không hề lùi bước. Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh mà trước giờ Mã Tích Đông chưa từng nhìn thấy.
“Quả nhiên là thằng liều đến từ nông thôn.”
Kim Thành Khuê nhìn Mã Tích Đông đang túm lấy cổ áo mình, biết rõ thực lực chênh lệch giữa hai bên, hắn không có động tác chống cự mà chỉ nói một câu lạnh lùng với cấp dưới.
“Việc ngươi động thủ đánh gục đám thuộc hạ ăn hại này không phải là chuyện gì to tát, thứ nhất là vì bọn bọn hắn không đại diện cho Kim Môn, thứ hai vì địa vị của ngươi, chúng ta vẫn có thể bỏ qua chuyện này.”
Kim Thành Khuê nhìn thẳng vào mắt Mã Tích Đông, “Nhưng nếu như ngươi đụng vào ta ở nơi công cộng, điều đó có nghĩa là ngươi muốn khiêu chiến với Kim Môn.”
“Ngươi không thể gánh được hậu quả đâu.”
Kim Thành Khuê đưa ra ý kiến của mình: “Cách tốt nhất bây giờ là ngươi lập tức dẫn quân rời đi. Đánh nhiều người của ta như vậy, ngươi có thể diện rồi, nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho ta.”
Mã Tích Đông giơ lòng bàn tay lên nhưng không giáng xuống.
Không phải là hắn không dám, mà là Mã Tích Đông nhận ra sự sợ hãi trong mắt của những đồng nghiệp đối với tập đoàn Kim Môn.
Bởi vì mới đến đây nên những người Busan này không biết rằng dưới vẻ ngoài thô kệch là một Mã Tích Đông có đầu óc cực kỳ nhạy bén.
Mọi người ở đây đều bị vẻ ngoài có vẻ man rợ của hắn đánh lừa. Thực ra toàn bộ quá trình từ khi hắn bước vào đây đến lúc quát mắng cấp dưới, rồi lại tới cảnh dùng vũ lực đánh người, đều là những hành động mà hắn đã quyết định ngay từ khi bước vào cánh cửa hộp đêm thuộc tập đoàn Kim Môn này!
Hắn cũng là một nam nhân đầy tham vọng, điều này thể hiện rõ qua việc Mã Tích Đông sẵn sàng từ một bá vương hô mưa gọi gió ở Gwangju chuyển sang làm chức nhỏ phó giám đốc ở Busan.
Hắn làm như vậy mục đích thực sự chỉ có một, hạ gục một đối tượng đủ mạnh để nhanh chóng xây dựng được uy tín của mình ở Busan.
Làm như vậy hắn có thể nhanh chóng chiêu mộ được một nhóm người trở thành thuộc hạ thân tín của mình, có được một đội ngũ thực sự thuộc về hắn như ở Gwangju.
Phải thừa nhận rằng tính toán của Mã Tích Đông không tồi.
Hắn dám ra tay tại quán bar ZT là vì hắn đã nhìn trúng một điểm, đây là một chiến dịch lớn do sở cảnh sát Busan phát động. Vì vậy theo phán đoán của hắn, tập đoàn Kim Môn nhất định sẽ nuốt cục tức này.
Làm như vậy Mã Tích Đông sẽ tạo dựng được chỗ đứng của mình, có được uy tín vững chắc trong hệ thống cảnh sát.
Nhưng đôi khi kiến thức hạn chế thu được từ một nơi nhỏ bé sẽ làm hạn chế tầm nhìn của ngươi.
Mã Tích Đông đã mắc sai lầm trong phán đoán của mình.
Đó chính là tập đoàn Kim Môn không giống như những công ty nhỏ ở Gwangju, tập đoàn này chắc chắn có mạng lưới quan hệ đáng gờm trong giới chính trị!
Mã Tích Đông đã nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bất luận là sự tự tin trên khuôn mặt của Kim Thành Khuê hay là nỗi sợ hãi trong mắt đám đồng nghiệp đều nói lên rằng tập đoàn Kim Môn đáng sợ hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng! Hơn nữa, trong khi hắn nghĩ rằng mình đang kiểm soát đại cục, hắn đột nhiên phát hiện ra một căn phòng đầy cảnh sát lại chấp thuận theo lời đe dọa của Kim Thành Khuê.
“Các ngươi có thể rút quân được rồi.”
Kim Thành Khuê khinh thường nhìn bàn tay đang giơ lên của Mã Tích Đông, sau đó chỉ vào một hộp đêm khác bên ngoài.
“Đội trưởng Mã, việc ngươi nên làm bây giờ là đi kiểm tra hộp đêm PKD. Ta nghe nói chỗ đó là nơi phân phối hàng lớn nhất của tổ chức Tam Mộc.”
“Con chó này, dựa vào cái gì ngươi dám ra lệnh cho ta?”
Có thể là vì sự kiêu ngạo hung dữ vốn có, hoặc có thể Mã Tích Đông có ý nghĩ khác, hoặc có thể là xấu hổ không muốn tra dao vào vỏ.
Tóm lại, sau hơn mười giây im lặng, Mã Tích Đông vẫn thản nhiên vung ra cú tát...
…
Để trở thành kiêu hùng đòi hỏi nhiều phẩm chất, nhưng tham vọng là thứ bắt buộc cần phải có.
Sau khi có tham vọng rồi, điều ngươi cần là đủ năng lực để tương xứng với nó. Nhưng một khi năng lực và tham vọng không tương xứng, thì kết quả chắc chắn là thất bại.
Trong một thế giới cá lớn nuốt cá bé, hậu quả của sự thất bại không phải người bình thường có thể chấp nhận được.
Mã Tích Đông hiểu đạo lý này, do dự nhiều lần nhưng cuối cùng hắn vẫn vung cú tát.
Sau lưng mỗi người đều có những bí mật riêng, Mã Tích Đông cũng không ngoại lệ. Việc hắn có thể đến Busan bề ngoài là vì hắn có thành tích tốt trong công việc, nhưng thực tế có phải như vậy không?
Không ai biết.
Có thể bí mật này chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn dám vung nắm đấm với Kim Môn.