“Việc không bình thường phải được giải quyết bằng cách không bình thường.”
Lời nói của đại nhân vật đó hiện lên trong đầu Mã Tích Đông, nên hắn không do dự nữa.
“Bộp!”
Lòng bàn tay của Mã Tích Đông đập mạnh vào động mạch cổ của Kim Thành Khuê, khiến hắn lập tức ngã xuống đất. Mà cũng chính đòn đánh này đã khiến tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.
“Tất cả ôm đầu ngồi xuống, ta nghi ngờ trong hộp đêm có người hút ma túy hoặc tàng trữ hàng cấm, tiến hành kiểm tra!”
Hai năm qua, đây là lần đầu tiên hộp đêm lớn nhất của tập đoàn Kim Môn phải đối mặt với sự đàn áp của cảnh sát.
Lúc này Mã Tích Đông cuối cùng cũng từ ánh mắt của đám thuộc hạ nhìn thấy sự sợ hãi, nhìn thấy những điều cấm kị không được vi phạm.
Nhưng hắn vẫn quên mất một điều.
Quán bar ZT là cái gì?
Đó là bộ mặt của tập đoàn Kim Môn trong thế giới ngầm! Đi theo sự bành trướng thế lực nhanh chóng của tập đoàn Kim Môn, bộ mặt này cũng càng ngày càng không thể đánh mất.
Đinh Thanh từng dặn dò đám người Kim Thành Khuê một câu như này:
“Mặt mũi mất rồi thì mạng của ngươi cũng coi như xong. Bởi vì một khi để mất mặt, thì trong lòng rất nhiều người có thể sẽ mở ra cánh cửa muốn chống lại chúng ta.”
Giọng điệu của Đinh Thanh lúc đó rất nghiêm túc: “Địa vị càng cao, gió càng mạnh, mọi con mắt đều đổ dồn về chúng ta. Một khi khe hở này được mở ra, nỗ lực cần thiết để đóng lại sẽ gấp mười, gấp trăm lần so với trước!”
Câu nói này không sai.
Kim Môn làm ăn cả trong tối và ngoài sáng, bí mật đương nhiên rất nhiều. Hiện tại muốn che đậy được mọi thứ thì ngoài việc giấu đi phương thức hung ác của mình còn phải che đi nỗi sợ hãi của những người khác.
Nếu như hôm nay bị Mã Tích Đông dẫn theo quân quét sạch hộp đêm, thì thứ mất đi không chỉ là thể diện, mà còn là sức mạnh răn đe đối với toàn bộ thế giới ngầm!
Tập đoàn Kim Môn kiểm soát thế giới ngầm khá giống vua sư tử quản lý lãnh thổ của mình.
Khi địa vị của vua sư tử không gặp phải bất cứ sự khiêu khích nào, tất cả các sinh vật trên vùng đất đó sẽ tự giác phục tùng dưới uy quyền, không có bất cứ ý định phản kháng nào.
Nhưng sau khi một con sư tử đực khác xuất hiện, nếu như vua sư tử không lập tức loại bỏ mối đe dọa, thì sẽ có rất nhiều động vật tự nhiên sẽ có những suy nghĩ không nên có.
Đây là luật rừng, có những lúc cũng là bản chất của con người.
...
Khi Kim Thành Khuê ngã xuống, người phụ trách quán bar ZT ngã vào người cấp phó Lý Cửu An.
Lúc này ánh mắt của ba tay súng của Kim Môn đang ở trong góc hộp đêm lập tức đều tập trung vào hắn, và tay bọn hắn lại đặt vào vòng cò.
Các tay súng là nước đi bí mật để bảo vệ thể diện cho Kim Môn.
Những nam nhân mạnh mẽ đó chỉ là công cụ để hù dọa đám đại ca trong vùng và những người dân bình thường, nhìn thì rất bắt mắt nhưng tác dụng thì không nhiều.
Một tập đoàn dựa vào bạo lực máu tanh để vươn lên, làm sao lại không biết kẻ nào mới thực sự có thể đe dọa đến hình tượng không thể lay chuyển của tập đoàn Kim Môn?
Đó là những con sói đơn độc! Là đám tội phạm đang bị truy nã vì nhiều tội ác khác nhau!
Những kẻ này đã không còn tương lai, bọn hắn là những phần tử cực kỳ nguy hiểm. Dựa vào những nam nhân mạnh mẽ đó để ngăn chặn những kẻ như này đến gây chuyện rõ ràng là không đáng tin cậy.
Vì vậy tập đoàn Kim Môn luôn bố trí một vài tay súng trong hộp đêm để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.
Ngoài ra việc bố trí các tay súng ở trong tối còn có những lợi ích khác.
Với địa vị của quán bar ZT, một khi để xảy ra sự cố thì đó không phải là chuyện nhỏ, đương nhiên phải có người chịu trách nhiệm, mà những tay súng trong bóng tối này chính là lựa chọn tốt nhất để tìm một lý do trốn tránh trách nhiệm.
Trong tình huống không có bằng chứng, với sức mạnh của tập đoàn Kim Môn, không ai có thể làm gì bọn hắn.
Cảnh sát đã bắt đầu hành động, các khách hàng và người phục vụ đều đã đứng lên úp mặt vào tường để chịu sự kiểm tra, còn Mã Tích Đông đã rất nhanh đứng sát cạnh Lý Cửu An.
Hắn biết rõ sự nguy hiểm vào lúc này.
Mã Tích Đông một sát cực kỳ giàu kinh nghiệm đã nhận ra sát ý trong mắt Lý Cửu An, hắn rất cảnh giác ôm lấy vai đối phương, dùng Lý Cửu An che khuất một nửa cơ thể.
“Ngươi muốn giết ta?”
Mã Tích Đông hạ giọng nói: “Ta có đủ tự tin có thể bẻ gãy cổ ngươi khi có người tấn công ta.”
“Ngươi chết chắc rồi.”
Lý Cửu An bị Mã Tích Đông giữ chặt, lạnh lùng nói: “Bất luận là do ngươi tự mình quyết định hay là thực hiện theo chỉ thị của người khác, thì ngươi cũng chết chắc.”
“Cho dù là ông trời cũng không cứu nổi ngươi, nơi này không phải là Gwangju.”
“Ta sẵn sàng đợi.”
Vẻ mặt của Mã Tích Đông rất nghiêm túc: “Nhưng hiện tại, ta là cảnh sát Busan duy nhất dám đụng vào Kim Môn các ngươi. Với điểm này, ta đã thắng rồi.”
Cuối cùng vẫn không có tiếng súng nào vang lên.
...
Trời vẫn còn sáng.
Những sự việc xảy ra trong bóng tối này chỉ được lên men sau khi người bình thường đã chìm sâu vào giấc ngủ. Thậm chí người bình thường có biết thì cũng chỉ biết những bài viết hời hợt trên các phương tiện truyền thông.
“Đêm qua cảnh sát Busan và Seoul đã tiến hành chiến dịch phòng chống ma túy chung, bắt giữ hai mươi mốt kẻ buôn bán ma túy, thu giữ mười một kilogam ma túy và các loại chất gây nghiện khác.”
Bài đăng không tính là ngắn, một số tờ báo có lượng phát hành lớn đều đánh giá cao hoạt động này, thậm chí có một số quan chức chính phủ cũng ra góp vui, một lần nữa nhắc lại quyết tâm trấn áp hàng trắng.
Về chi tiết cụ thể của vụ việc, chẳng hạn như việc tất cả những người bị bắt đều là thành viên ngoại vi của tổ chức Tam Mộc, giới truyền thông đương nhiên sẽ không đề cập đến.
Nhưng bất luận là nhân vật có máu mặt trong thế giới ngầm hay là những quan chức cấp cao đều biết rất rõ.
Đoạn mở màn không được hoàn hảo, vì vậy cuộc thực sự chiến sắp bắt đầu rồi...