Nguyên nhân mở màn không được hoàn hảo là vì không có ai hài lòng cả.
Tập đoàn Kim Môn vốn lên kế hoạch rất tốt, lần này vận dụng sức mạnh của chính phủ dự định làm ba việc.
Một là dựa vào các mối quan hệ vững chắc của mình trong giới chính trị để ra oai phủ đầu với toàn bộ thế giới ngầm, từ đó có thể củng cố quyền thế của Kim Môn.
Hai là cảnh cáo đối tác làm ăn của tổ chức Tam Mộc, khiến những người này ngoan ngoãn phối hợp.
Ba là mượn tay chính phủ tiêu diệt con đường kinh doanh ngoài sáng của tổ chức Tam Mộc, làm cho định mức thị trường của tổ chức Tam Mộc suy giảm.
Nhưng tất cả đều không được như mong muốn. Mã Tích Đông đột nhiên ngóc đầu khiến kế hoạch của tập đoàn Kim Môn xôi hỏng bỏng không phân nửa.
Tất nhiên là Kim Môn không hài lòng rồi.
Tập đoàn Kim Môn không hài lòng, tổ chức Tam Mộc cũng vô cùng tức giận. Bọn hắn không thể dự đoán được thủ đoạn của Kim Môn lại cao minh đến vậy.
Mặc dù tuyến vận tải chân chính không bị xóa sổ, nhưng rất nhiều đối tác làm ăn của bọn hắn sa lưới dẫn đến những người chịu mua hàng cảm thấy bất an, nhất thời ai nấy đều lựa chọn thái độ quan sát tình hình.
Động tới con đường tiền tài của người khác chẳng khác nào giết ba giết mẹ người ta.
Lý Đấu Sâm biết rõ những người kia thuộc dạng ai có sữa sẽ nhận là mẹ, nếu mình không lập tức thể hiện thực lực đủ vững mạnh thì không đầy mấy ngày nữa, rất nhiều thị trường của mình sẽ bị người khác chiếm mất.
Mà phía cảnh sát xuất hiện tối qua cũng không hài lòng.
Vốn dĩ đây là hành động do kiểm sát viên Phác Thái Nhật dẫn đội, mấy người phụ trách chính đề xướng hành động đều có quan hệ dây mơ rễ má với Kim Môn.
Nhưng Mã Tích Đông làm vậy, tập đoàn Kim Môn và các nhân vật lớn kia trong hệ thống kiểm sát khó tránh khỏi cho rằng lực khống chế của mình trong hệ thống cảnh sát vẫn chưa đủ.
Một con chó vô dụng sẽ bị vứt bỏ.
Đây là đạo lý ai cũng biết. Do đó, mặc dù nhìn qua thì hành động bất ngờ tập kích truy quét ma túy lần này gặt hái được chiến tích huy hoàng, nhưng sắc mặt của các nhân vật lớn ngồi ở hàng ghế đầu trong hội nghị tổng kết và chúc mừng đều lạnh lùng đáng sợ.
Bọn hắn biết rõ thủ đoạn của Kim Môn rất tàn nhẫn, cho nên ánh mắt mỗi người nhìn Mã Tích Đông đều chất chứa cảm xúc phức tạp và khó hiểu.
Biến động do Mã Tích Đông gây ra mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
…
Busan, tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Kim Môn.
Lý Cửu An đã quỳ trước mặt Đinh Thanh suốt một tiếng, vì không ngừng dập đầu nên trán hắn đã đầm đìa máu. Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn tiếp tục xin tha.
Từ đầu đến cuối Đinh Thanh không liếc nhìn Lý Cửu An một lần nào, mà chỉ nói chuyện với đám người Lý Tử Thành về mấy dự án của tập đoàn.
Cho đến khi nói xong mọi việc, Đinh Thanh mới ung dung ngồi về phía sau chiếc bàn làm việc lớn của mình, chậm rãi cất lời: "Ta đã biết tường tận chuyện ngày hôm qua. Hãy nói cho ta biết tại sao khi tay súng hỏi ý ngươi, ngươi lại không đưa ra mệnh lệnh đúng đắn?"
Lý Cửu An ngẩng đầu lên, mặc cho máu đỏ chảy từ trán xuống, không dám lau đi.
"Lúc đó tên nhà quê Gwangju kia đã giữ chặt ta, ta không có cách nào khác."
"Ngươi nói dối!"
Một giây trước vẻ mặt Đinh Thanh vẫn còn lạnh nhạt, lúc này hắn thình lình nổi giận, tiện tay quơ chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn làm việc ném mạnh vào Lý Cửu An.
Gạt tàn đắt tiền quả nhiên chất lượng tốt. Sau khi đập trúng trán Lý Cửu An, nó văng ra ngoài, rơi xuống tấm thảm được sản xuất tại Apennine, còn nảy lên vài cái. Vậy mà nó không sứt mẻ tí nào.
Lý Cửu An vốn đã máu me đầy trán, giờ khóe mắt lại có thêm một vết rách sâu. Máu tuôn ra như suối, chẳng mấy chốc mặt thảm trắng như tuyết đã nhuộm thành màu đỏ tươi khiến người ta rùng mình.
"Lúc đó hắn dùng một tay bóp cổ ngươi, nửa thân người núp sau lưng ngươi đúng không?"
Đinh Thanh hỏi.
"Đúng vậy."
Lý Cửu An thành thật trả lời.
"Tức là ngươi có đủ thời gian và không gian ra hiệu cho các tay súng tập kích. Nhưng vì sao ngươi lại không làm vậy?"
Đinh Thanh cười lạnh lùng: "Để ta nói ra đáp án chân thực nhé! Đó là bởi vì ngươi cảm thấy tỉ lệ một phát bắn trúng đối phương rất nhỏ, mà sinh mệnh mạnh mẽ của người kia đủ để hắn dù bị tấn công vẫn có thể giết ngươi một cách dễ dàng có đúng không?"
Lý Cửu An không nói gì, có điều hắn tiếp tục quỳ xuống, trán tì sát mặt sàn.
"Hơn nữa đã có người nhìn thấy tên nhà quê kia nói với ngươi một câu, mà sau khi hắn nói ra câu này, ngươi mới trở nên do dự. Ta muốn biết hắn đã nói gì với ngươi!"
Đinh Thanh tiếp tục đặt câu hỏi.
"Hắn nói hắn đã thắng. Hơn nữa hắn còn nói hắn có thể vặn gãy cổ ta ngay lập tức."
Sau khi nói hết tất cả, Lý Cửu An suy sụp hoàn toàn.
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi mà lại nước mắt nước mũi tùm lum. Hắn quỳ gối bò đến chỗ Đinh Thanh cầu xin: "Ta có một đứa con gái mới lên tiểu học, vợ ta đang mang thai đứa thứ hai. Giám đốc, ta thật sự không dám đánh cược, ngươi cho ta một cơ hội được không?"
"Cuộc sống an nhàn khiến rất nhiều người trong chúng ta mất hết nhuệ khí."
Đinh Thanh khom người nhìn thuộc hạ cũ đang ôm chặt ống quần mình: "Ta vẫn còn nhớ ngày xưa ngươi trúng bảy nhát dao mà mặt vẫn không biến sắc, chống đỡ đến cùng. Vì vậy ngươi có thể ngồi vào vị trí hiện tại."
"Nhưng ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa, nếu có một ngày tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn chúng ta không còn sự hung hãn mà chúng ta dựa vào để tồn tại, thì kết cục của chúng ta là gì?"
Đinh Thanh chậm rãi châm điếu thuốc lá.
Chốc lát sau, cả khuôn mặt của nam nhân được làn khói xanh nhạt bao phủ: "Nguyên nhân ngươi phải chịu trách nhiệm cho việc này không chỉ vì ngươi sợ hãi, mà là do ngươi không hành động!"