"Đây là ước mơ ba ta từng nhắc tới. Hắn nói nếu có một ngày Đinh gia chúng ta có người được sống ở đây, sinh con đẻ cái, thì đúng là rạng rỡ tổ tông."
Đinh Thanh giải thích nguyên nhân mình bốc đồng như vậy.
Lý Tử Thành nói đùa: "Nhà lớn như vậy, ta sợ ngươi bị người ta giết, chúng ta cũng chẳng biết."
Đinh Thanh cười to.
Nhà đã mua, nhưng quả thật hắn mới sống ở đây mấy ngày đã không chịu nổi. Để mình không cô đơn, hắn sắp xếp cho ba mươi mấy nhân viên bảo an sống trong nhà mình. Lúc đó Đinh Thanh làm vậy chỉ vì quá buồn chán, nhưng không ngờ chính hành động này đã cứu mạng hắn.
Tổ chức Tam Mộc tập kích hắn vào mười phút sau vụ nổ súng ở bến tàu.
Đinh Thanh đã nhận được tin tức từ bến tàu, cùng với mấy chục nhân viên bảo an tạo thành một đoàn xe chạy ra khỏi biệt thự. Kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhiều năm khiến Đinh Thanh thay đổi ý định khi bước lên xe.
"Hạo Nhiên, hôm nay ngươi ngồi xe của ta."
Đinh Thanh biết rất rõ độ điên của tổ chức Tam Mộc. Hắn ném chiếc áo vest trắng của mình cho đối phương rồi mới sầm mặt ngồi lên chiếc xe cuối cùng.
Hiện tại nam nhân không chỉ tức giận mà còn nghi ngờ.
Tổ chức Tam Mộc tập kích bến tàu gây ra động tĩnh không nhỏ. Khi Đinh Thanh nhận được tin tức, có mười mấy hãng truyền thông đã bao vây hiện trường. Nếu không mau chóng nghĩ cách kiểm soát thì dư luận sẽ rất bất lợi với tập đoàn Kim Môn. Tất nhiên dư luận chỉ là thứ yêu, điều quan trọng là tại sao tổ chức Tam Mộc lại tập kích bến tàu? Vì sao nhất định phải giết Văn Tại Võ?
Đinh Thanh nhíu mày, một câu nói của Tô Bình Nam vẫn in sâu trong đầu hắn.
Trên đời này không có sự trùng hợp.
Sản nghiệp kinh doanh của tập đoàn Kim Môn vô cùng lớn, nếu mục đích tập kích của tổ chức Tam Mộc chỉ đơn thuần là gây thiệt hại tài sản cực lớn cho tập đoàn Kim Môn, thì bến tàu số một không phải là lựa chọn tốt nhất.
Trung tâm thương mại Kim Môn hoặc con tàu vạn tấn ở bến tàu số 4 mới là lựa chọn tốt nhất.
Tin tức nói Văn Tại Võ trúng bảy phát đạn, ba phát cuối đều bắn vào ngực hắn sau khi hắn bị thương sắp chết. Điều này hoàn toàn không cần thiết, cũng rất kỳ lạ. Bất kỳ một kẻ lăn lộn giang hồ nào đều biết lần đầu tiên tập kích tổ chức của đối thủ sẽ nắm phần thắng lớn nhất.
Những người này không nhằm vào mình, cũng không nhằm vào Lý Tử Thành, thậm chí không nhắm vào chủ tịch Thôi...
Mà tổ chức Tam Mộc lại lựa chọn mục tiêu là Văn Tại Võ cho lần tập kích có phần thắng lớn nhất?
Một cán bộ cấp trung của tập đoàn Kim Môn?
…
Pằng!
Tiếng súng chát chúa cắt ngang dòng suy nghĩ của Đinh Thanh. Rõ ràng đối phương bắn rất chuẩn, bởi vì Đinh Thanh bỗng ngẩng phắt đầu đã nhìn thấy rõ Hạo Nhiên mặc áo vest của mình trên người đã nhuốm máu đỏ.
Pằng pằng pằng!
Nhân viên bảo an của Đinh Thanh cũng rất bưu hãn. Sau khi bị bắn lén, bọn hắn lập tức phản kích.
"Đừng dây dưa, thông báo cho mọi người lập tức rời khỏi đây!"
Đinh Thanh giàu kinh nghiệm đã nhìn thấy mấy chiếc xe việt dã bị vẽ nguệch ngoạc đỗ ở ven đường kia đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Trực giác mách bảo hắn đưa ra quyết định ngay tức thì.
"Nhanh lên! Phải nhanh!"
Nam nhân gần như gầm lên với tài xế.
Chém giết trên giang hồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Đinh Thanh cảm thấy lạnh sống lưng. Không phải lá gan của hắn nhỏ đi, mà là bởi vì hắn đã nhận ra trong tay những kẻ điên tập kích bọn hắn xuất hiện một thứ.
Lựu đạn!
…
Có đôi khi tri thức có thể cứu mạng.
Lúc bốn năm quả lựu đạn tròn bị ném tới chỗ Đinh Thanh, bỗng dưng trong đầu hắn hiện ra một câu mà huấn luyện viên từng nói với hắn khi hắn nhập ngũ luyện tập ném lựu đạn.
"Gặp tình huống khẩn cấp không được hoảng loạn. Lựu đạn rút chốt an toàn, bốn giây sau mới nổ!"
Cũng nhờ câu nói này mà Đinh Thanh có phản ứng đúng đắn nhất.
"Mau xông lên tông chết bọn hắn! Lùi về phía sau thì chúng ta sẽ chết cả lũ đấy"
Đinh Thanh gào đứt ruột đứt gan, mà nhân viên bảo an của hắn cũng xứng với mức lương cao ngất ngưởng, biểu hiện hung hãn không sợ chết. Mấy chiếc xe Mercedes màu đen như con trâu đực bị mù lao thẳng tới tông vào xe của tổ chức Tam Mộc đang nổ súng không ngừng.
Lựa chọn của tập đoàn Kim Môn rất chính xác, nhưng vẫn có hai quả lựu đạn nổ trên mui chiếc xe vốn của Đinh Thanh.
Bùm!
Sau vài tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp, cửa kính của chiếc xe Mercedes màu đen kia đã vỡ tan tành, kính văng tứ tung, cộng thêm tiếng rên rỉ của nhân viên bảo an bị thương khiến con đường lớn vốn tràn đầy sức sống trở thành địa ngục.
"Xông lên! Nổ súng, nổ súng!"
Đinh Thanh vẫn gào thét. Hắn biết rõ lúc này tuyệt đối không thể lùi lại nửa bước. Một khi những người kia rảnh tay, bọn hắn sẽ trở thành bia ngắm của đối phương.
Hai bên giao chiến, kẻ nào gan kẻ đó thắng.
Thấy chiếc xe mà Đinh Thanh mặc vest trắng đang ngồi đã bị nhấn chìm trong lửa đạn, mục đích đã hoàn thành, những tên điên của tổ chức Tam Mộc lựa chọn rút lui trong sự phản kích điên cuồng của những thành viên Kim Môn còn lại.
Trước sự va đụng điên cuồng của tập đoàn Kim Môn, chiếc xe việt dã màu đen luồn lách qua khoảng cách giữa mấy chiếc xe chạy xiêu vẹo, chỉ để lại tiếng cười ha hả và đạn lạc.
"Ta không chết thì các ngươi chết chắc rồi!"
Nam nhân gào lên với chiếc xe đã đi xa. Trán Đinh Thanh bị thương vì xe lắc lư dữ dội, vết máu đỏ và vết sẹo trên mặt khiến gương mặt hắn dữ tợn như ác quỷ.