Xứ sở kim chi không hổ là thế giới tư bản là vua.
Dư luận, cảnh sát và tập đoàn Kim Môn đã huy động mạng lưới quan hệ của mình, cho nên hai lần tổ chức Tam Mộc tấn công Kim Môn không gây chú ý và tạo thành khủng hoảng trong thế giới của người dân bình thường.
Nhưng trong thế giới ngầm...
Dù sao giang hồ cũng là nơi tin tức lan truyền rất nhanh. Người bình thường có thể lợi dụng mấy scandal của minh tinh, tin tức tham quan xảy ra chuyện, thậm chí tin tức vệ sinh an toàn thực phẩm để dời sự chú ý. Nhưng dân giang hồ sẽ không bị những tin tức này đánh lạc hướng.
Sau khi tin tức về trận giao đấu giữa hai hai nhân vật lớn truyền ra, có thể dùng một từ để miêu tả thế giới ngầm ở xứ sở kim chi.
Đó chính là chấn động!
Trong lúc mọi người đang cho rằng mấy tiết mục cũ rích nhưng kinh điển, không bao giờ lỗi thời như là tranh đoạt địa bàn hay báo thù rửa hận này chẳng qua cũng chỉ là chém chém giết giết, sử dụng mấy khẩu súng Toka 338 đã là cực hạn rồi. Nhưng tổ chức Tam Mộc dùng hành vi điên cuồng nói cho bọn hắn biết thế nào là tiến cùng với thời đại, thế nào là hành động lớn!
Hiển nhiên Lý Đấu Sâm hiểu rõ giang hồ tuân theo luật rừng, hai lần tập kích Kim Môn của tên điên này lại một lần nữa bộc lộ đặc tính của tổ chức Tam Mộc, rất nhiều người cảm thấy vi diệu.
Bắt đầu từ cái ngày kinh doanh hàng trắng, Lý Đấu Sâm đã không mong sống lâu trăm tuổi. Hắn hiểu rõ đạo lý thà làm cho người ta sợ còn hơn để người ta thương xót, hơn nữa con đường kinh doanh hàng trắng là lằn ranh đỏ của giang hồ lại càng không dễ đi.
Điên cuồng chỉ là thủ đoạn.
Thị trường càng có lợi nhuận kếch xù thì cạnh tranh càng kịch liệt. Mặc dù hiện tại Lý Đầu Sâm một nhà độc đại, nhưng bất kể là mục sư Toàn Diệu Hoán ở Suriname xa xôi hay là nhân tài mới nổi Kim Đấu Minh đều là kẻ cần tiền không cần mạng!
Hắn muốn mình điên đến mức khiến tất cả mọi người sợ hãi, muốn những người này không dám tùy tiện đuổi hắn khỏi thị trường!
...
"Lý tiên sinh sẽ giảm giá 5%, có tiền thì mọi người cùng kiếm. Nhưng chúng ta có một điều kiện. Trước khi chúng ta hòa giải với Kim Môn, các ngươi không được để cho người khác nhập cuộc."
Lý Đầu Sâm - nhân vật số hai của tổ chức Tam Mộc, cũng là em trai của Lý Đấu Sâm - mặc áo sơ mi in logo lớn phối với quần jean, cách ăn mặc trông cực giống kẻ trăng hoa đến hộp đêm cua gái, không ai ngờ rằng tên này lạ nắm trong tay bảy mươi phần trăm nguồn cung hàng trắng ở xứ sở kim chi.
"Các ngươi giết Văn Tại Võ của Kim Môn, ngay cả hung thần Đinh Thanh cũng suýt bị nổ chết, vậy mà ngươi còn muốn hòa giải với bọn hắn?"
Người đứng đầu phái Thất Tinh Seoul là Thường Tại Mãn lười biếng nâng ly rượu trả lời: "Ta thừa nhận các ngươi đều điên, nhưng chúng ta không dám động vào các ngươi không có nghĩa là đám nhà quê Busan kia sẽ nuốt cục tức này. Dù sao hiện tại Kim Môn cũng tài hùng thế lớn, không biết lễ độ là gì."
Thường Tại Mãn phàn nàn vài câu rồi uống cạn ly rượu trong tay. Sau đó, hắn chỉ vào hộp đêm phồn hoa, nghiêm túc nói: "Ngươi biết một ngày nơi này cần bao nhiêu hàng mà. Chúng ta có mười chín hộp đêm lận!"
Nơi này là hộp đêm lớn nhất Seoul, cũng là hộp đêm Star được các minh tinh và các cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu thích nhất.
Nơi này lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn rực rỡ đủ màu tô điểm cho bầu không khí ám muội.
Âm nhạc điếc tai nhức óc có thể che giấu mọi bí mật.
Mỗi người đều chìm trong nỗi mơ màng của riêng mình giữa bóng đổ chồng chéo, không ai rảnh đi quan tâm những người khác đang làm gì. Chém giết trên giang hồ càng là một thế giới khác xa xôi.
"Đám con nghiện chết tiệt này cũng chẳng chê chút ít khác biệt về chất lượng. Thứ duy nhất bọn hắn cần là thứ đồ tự sát mãn tính mà bọn hắn nhận được sau khi giao tiền cho chúng ta."
Thường Tại Mãn cười ha hả rót đầy ly rượu vang cho Lý Đầu Sâm: "Đám người kia sẽ không nảy sinh lòng trung thành. Hiện tại tập đoàn Kim Môn đã đánh tiếng không cho lưu thông hàng của các ngươi. Nếu không cho người khác nhập cuộc thì ta sẽ mất khách, mất khách tức là mất tiền."
Thường Tại Mãn xòe tay: "Ta biết thủ đoạn của các ngươi rất điên cuồng, nhưng ta thà bị các ngươi đánh vỡ đầu còn hơn không kiếm được tiền. Ít nhất thì ta không cần phải buồn rầu vì hóa đơn của ngân hàng."
"Nhiều nhất là 10%."
Lý Đầu Sâm bưng ly rượu trên quầy lên: "Đây là mức giới hạn của Lý tiên sinh. Ta biết lực khống chế của Kim Môn ở Seoul không mạnh như vậy. Chỉ cần ngươi không tiết lộ nguồn cung cấp hàng hóa thì bọn hắn sẽ không làm gì được ngươi."
"Kim Môn sẽ không đánh mãi với chúng ta. Chân trần vĩnh viễn không sợ đi giày."
Thấy Thường Tại Mãn vẫn còn do dự, Lý Đầu Sâm tiếp tục nói: "Hiện tại vấn đề lớn nhất của bọn hắn là tẩy trắng quá sạch, nếu đánh tiếp thì bọn hắn sẽ không gánh nổi áp lực dư luận và áp lực từ phía chính phủ. Huống chi ai mà chả có mấy nhân vật lớn chống lưng đúng không?"
"Thành giao."
Với câu nói này, hai người cụng ly.
Mỗi lần sóng gió nổi lên chắc chắn sẽ có người muốn đục nước béo cò, cốc mò cò xơi.
Đây là giang hồ, một giang hồ phức tạp hiểm ác nhưng cũng rất đặc sắc...
…
Mặc dù tổ chức Tam Mộc và tập đoàn Kim Môn đều có thuộc tính bạo lực, nhưng tính chất tổ chức hoàn toàn khác nhau. Điều này cũng dẫn đến phương thức làm việc của hai bên hoàn toàn trái ngược.
Bản chất cơ cấu của tổ chức Tam Mộc là gì?
Là một đám buôn lậu hàng trắng, là dân liều mạng xách đầu đi kiếm tiền! Thậm chí bọn hắn còn không có cơ cấu và quy tắc hoàn chỉnh, thứ gắn kết bọn hắn với nhau chỉ có hai từ.
Tiền bạc, bạo lực.