"Có phải Văn Tại Võ có quan hệ thân thiết với bộ trưởng Lâm của bộ Vận tải không?"
Tô Bình Nam nhíu mày, đột ngột chuyển đề tài: "Trong báo cáo nói sau lần bị tập kích này, bộ trưởng Lâm rất tức giận? Các ngơi phải vận dụng những mối quan hệ khác mới có thể xoa dịu sự bất mãn của đối phương?"
"Đúng vậy. Đơn hàng vận chuyển ở bến tàu lần này là Văn Tại Võ lấy được. Về phần bộ trưởng Lâm, chúng ta nhận được tin có khả năng đối phương sẽ chia slot vận chuyển sáu tháng cuối năm của các ban ngành chính phủ cho các công ty nhỏ. Lý do đưa ra là giúp đỡ các doanh nghiệp vừa và nhỏ đặc thù vượt qua khó khăn sau khủng hoảng tài chính."
Quách Quang Diệu lộ vẻ khó tin: "Boss, ý ngươi là nguyên nhân hắn chọn tập kích bến tàu là muốn chặt đứt tuyến quan hệ với ngành Vận tải mà chúng ta khó khăn lắm mới móc nối được?"
"Ta đã biết Lý Đầu Sâm muốn làm gì. Hắn muốn đàm phán hòa bình với chúng ta!"
Tô Bình Nam nở nụ cười. Hắn hiểu rõ mánh khóe đàm phán này.
Tổ chức Tam Mộc chọn bến tàu làm mục tiêu tập kích, thoạt nhìn có vẻ rất điên cuồng nhưng thật ra Lý Đấu Sâm vẫn luôn kiểm soát ở một mức độ nhất định.
Vẻ mặt nam nhân hơi khinh bỉ: "Sấm to mưa nhỏ. Trên thực tế tập kích bến tàu không gây ra nhiều tổn thất lợi ích cho chúng ta, kiểm soát sự việc không đến mức mất khống chế biến thành cục diện không thể cứu vãn, nhưng lại bộc lộ sự điên cuồng của bọn hắn."
"Dù sao các nhân vật lớn ở xứ sở kim chi cũng chỉ cần lợi ích mà thôi, việc làm ăn chúng ta vẫn có thể thương lượng. Đây là ý tưởng thật sự của hắn."
Nam nhân gõ mặt bàn theo thói quen: "Nhưng vì sao nhất định phải giết Văn Tại Võ? Vì sao trong sáu người bị tập kích, đối phương lại cố ý bắn hắn thêm vài phát?"
"Ai hiểu rõ Văn Tại Võ? Ta muốn biết tất cả về hắn. Cả sở thích và thói quen riêng tư cũng không được bỏ sót."
Tô Bình Nam nhìn quanh phòng họp. Tính cẩn thận đã khắc vào xương tủy, nam nhân không tin bất kỳ sự trùng hợp nào. Hắn đoán Văn Tại Võ nhất định có điều gì đó mà mình không chú ý tới.
"Thằng nhãi Văn Tại Võ kia rất có dã tâm, có năng lực làm việc. Đặc điểm rõ nhất ở hắn là rất giỏi tán gái, già trẻ xấu đẹp đều xơi tất, chỉ xem lợi ích không xem ngoại hình và tuổi tác."
Đinh Thanh là cấp trên trực tiếp của Văn Tại Võ. Hiện tại trên trán hắn vẫn quấn băng gạc. Hắn đứng dậy trả lời với vẻ mặt kỳ lạ: "Rất nhiều mối quan hệ với ban ngành chính phủ đều là hắn đả thông bằng con đường nữ nhân. Về điểm này, ta phải thừa nhận cái chết của hắn gây ra tổn thất rất lớn cho chúng ta. Ví dụ như hai ngành giao thông và vận tải, người phụ trách gọi thầu là tình nhân của Văn Tại Võ. Tuổi tác của hai nữ nhân kia đủ làm mẹ hắn, cũng không biết làm sao mà hắn xuống tay được..."
Gu của Văn Tại Võ cũng khiến Tôi Bình Nam phải ngạc nhiên.
"Quả thật tổ chức Tam Mộc rât hiểu chúng ta. Cắt đứt một tuyến này của chúng ta là muốn cảnh cáo chúng ta đừng động vào thị trường của bọn hắn, cũng nói cho chúng ta biết phía sau bọn hắn có người chống lưng."
"Xem ra tên Lý Đầu Sâm này rất thích tung hỏa mù."
Tô Bình Nam cười gằn. Hắn ném xì gà cho mấy lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Kim Môn, cũng tự châm lửa cho mình rồi mới lên tiếng: "Giả vờ thông minh, lòng dạ xấu xa."
Những manh mối này đã đủ giúp Tô Bình Nam đoán được nguyên nhân tại sao đối phương muốn giết Đinh Thanh chứ không phải những người khác.
Đến giờ Lý Đầu Sâm vẫn chưa từ bỏ dã tâm khống chế tuyến vận tải biển của Kim Môn.
Giết Đinh Thanh thì có thể tối đại hóa lợi ích cho tổ chức Tam Mộc, cũng có thể để lại hậu chiêu cho tương lai thò chân vào Kim Môn một lần nữa.
Không thể không thừa nhận người này vô cùng thông minh.
Thứ nhất, mặc dù tập đoàn Kim Môn đã hoàn thành chỉnh hợp tài nguyên rất nhiều năm, nhưng không thể phủ nhận nội bộ tập đoàn do ba phe phái lớn cấu thành. Môn phái Bắc Đại, Hổ Phái và phái trung lập nay đã hoàn toàn thuộc về Quách Quang Diệu.
Đinh Thanh là một thành viên lâu năm, cả uy vọng lẫn năng lực đều là mắt xích quan trọng nhất trong việc tập đoàn Kim Môn hợp nhất.
Nếu Đinh Thanh chết, đám cấp dưới bao gồm cả Lý Tử Thành khó tránh khỏi nảy sinh ý khác. Đến lúc đó, chỉ cần tổ chức Tam Mộc đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn thì nhất định sẽ có người đồng ý hợp tác.. Khi thời cơ chín muồi, chưa chắc tổ chức Tam Mộc không thể ngóc dậy khống chế tuyến vận tải biển của Kim Môn một lần nữa.
Thứ hai, không động tới Quách Quang Diệu là vì Lý Đầu Sâm để lại đường lui. Hắn không muốn mâu thuẫn giữa hai bên trở nên gay gắt quá.
Suy bụng ta ra bụng người.
Hiển nhiên người đứng đầu tổ chức Tam Mộc là Lý Đầu Sâm cho rằng địa vị và uy vọng của Đinh Thanh trong tập đoàn Kim Môn đã tạo thành uy hiếp cho Quách Quang Diệu. Hắn giết Đinh Thanh, có khi chủ tịch Quách Quang Diệu còn thầm vỗ tay khen hay cũng không chừng.
Cạnh giường sao có thể để cho người khác ngủ chứ!
Nếu giết Quách Quang Diệu thì kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt. Giết người đứng đầu một thế lực siêu cấp tương đương với đẩy Kim Môn hoàn toàn đứng về phía đối lập với tổ chức Tam Mộc. Bất kể là Đinh Thanh thượng vị hay ai khác nhậm chức đều sẽ liều chết đến cùng với Lý Đầu Sâm, nếu không sẽ khó phục chúng.
Tổ chức Tam Mộc không đỡ nổi một tập đoàn Kim Môn đã phát điên.
Xem ra Lý Đầu Sâm biết rõ điều này. Dù sao hai bên đánh tới cuối cùng chính là so nội tình, mà xét về tài chính lẫn nhân số, tổ chức Tam Mộc không phải là đối thủ của tập đoàn Kim Môn.
"Tổ chức Tam Mộc dùng mười một mạng người nói cho chúng ta biết bọn hắn rất hung ác."
Tô Bình Nam dập tắt điếu xì gà trong tay, híp mắt nhìn mọi người.
"Lý Đầu Sâm để lại cho chúng ta một vùng đệm rõ ràng là muốn chúng ta có điều kiêng kỵ, sau đó nói chuyện đàng hoàng với chúng ta. Ta muốn nghe ý kiến của các ngươi."
Nét mặt nam nhân đã bình tĩnh trở lại. Từ gương mặt vô cảm của hắn, không có ai phân tích được suy nghĩ chân thực trong đầu nam nhân này.