"Nói chuyện với tổ chức Tam Mộc ắt sẽ có rất nhiều người muốn nói chuyện với chúng ta."
Đinh Thanh là người đầu tiên phát biểu ý kiến: "Công ty tài vụ, kinh doanh ô tô secondhand, vận chuyển hàng hóa, cung ứng rượu cho hộp đêm và kiểm soát các loại vật liệu xây dựng... chúng ta đã làm đến một nhà độc đại. Chặn đứt con đường kiếm tiền của người khác chẳng khác nào giết ba giết mẹ người ta, tất nhiên bên dưới có rất nhiều người không phục, không ít người cần tiền không cần mạng. Nếu chúng ta đàm phán với tổ chức Tam Mộc, tâm tư của bọn hắn sẽ rục rịch."
"Tâm tư rục rịch sẽ không nghe lời."
Đinh Thanh kiên quyết bày tỏ thái độ của mình: "Ý ta là phải đánh, đánh sập tổ chức Tam Mộc. Đánh tới mức không ai dám nảy sinh tâm tư khác mới là cách giải quyết chuyện này tốt nhất."
"Ý ngươi thế nào?"
Tô Bình Nam nhìn Quách Quang Diệu.
"Sau khi vua sư tử bị khiêu khích, nếu lựa chọn nhượng bộ thì vương quốc của nó sẽ sụp đổ."
Quách Quang Diệu trả lời rất ngắn gọn, nhưng ánh mắt hung ác đã cho thấy thái độ của hắn.
Tô Bình Nam không nói gì thêm, nam nhân im lặng ngồi trên chủ vị, nhíu mày trầm tư.
Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh mấy người ngậm điếu xì gà châm lửa. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Bình Nam.
Bọn hắn đang đợi quyết định cuối cùng của nam nhân.
"Trước đây ta từng nói một câu."
Tô Bình Nam lên tiếng: "Giang hồ làm việc, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng."
Giờ khắc này nam nhân không có vẻ lạnh lùng thâm sâu như ngày thường, cũng không cố giả bộ hòa nhã bình tĩnh. Tô Bình Nam không giấu đi sự thô bạo của mình, vẫn là Tiểu Hồng Bào ngạo nghễ ngày xưa!
"Lợi dụng sức khống chế của chúng ta để ép chặt không gian sinh tồn của tổ chức Tam Mộc, cho Lý Đầu Sâm thấy được sức khống chế thế giới ngầm của chúng ta."
Lúc này trong mắt của Tiểu Hồng Bào lóe lên vẻ ngang ngược như hào khí ngạo nghễ khi xưa: "Con chuột có ranh mãnh đến mấy cũng chỉ là con chuột mà thôi. Tìm ra hang ổ của bọn hắn là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ bọn hắn."
"Lý Đầu Sâm không muốn từ bỏ thị trường chính là nhược điểm lớn nhất của tổ chức Tam Mộc."
"Làm việc đi, cụ thể làm thế nào là do các ngươi giải quyết, ta chỉ cần nghe tin vui thôi."
Tô Bình Nam kết cục cuộc nói chuyện, xua tay với mọi người. Sau khi những người có mặt ở đây cung kính khom người, nét mặt nam nhân lại khôi phục sự bình tĩnh và lạnh lùng cố hữu.
Giang hồ vĩnh viễn không yên bình...
…
Tầng cao nhất của tòa nhà Kim Môn đã không còn bóng người, chỉ có Tô Bình Nam đứng một mình trước cửa sổ nhìn xuống dòng xe cộ đông đúc bên dưới. Trong căn phòng trống trải, ấm lưng rộng của nam nhân mang lại cảm giác cô đơn.
Cẩn thận thì có thể dùng thuyền vạn năm.
Mấy người Đỗ Cửu, Đỗ Thạch bên cạnh Tô Bình Nam cũng bị hắn chuyển sang chỗ Quách Quang Diệu. Địa vị của nam nhân càng ngày càng cao, người có thể làm bạn bên cạnh đã không còn nhiều. Mặc dù Tô Bình Nam lòng dạ sắt đá, nhưng hắn vẫn không yên tâm về sự an toàn của Quách Quang Diệu.
"Phàm là việc tác chiến, dùng chính binh đối địch, kỳ binh thủ thắng." Đây là câu Tô Bình Nam nói với huynh đệ nhiều năm của mình trước khi Quách Quang Diệu rời đi. Tô Bình Nam không định đích thân chỉ huy trận đấu giữa tập đoàn Kim Môn và tổ chức Tam Mộc lần này, hắn dự định để cho Quách Quang Diệu toàn quyền quyết định.
Theo bản đồ đế quốc của Cẩm Tú mở rộng, nam nhân biết rõ đối thủ mình gặp phải ở mỗi bước tiếp theo của mình đều không phải hạng xoàng. Lần này tổ chức Tam Mộc khiêu khích tập đoàn Kim Môn vừa hay có thể làm đá mài cho những người này thử sức.
Con người dù sao cũng phải trưởng thành, nếu không nhất định sẽ bị đào thải.
Sau khi sống lại Tô Bình Nam vẫn luôn trưởng thành, Cẩm Tú cũng không ngừng phát triển lớn mạnh, như vậy thì tất cả mọi người nhất định phải theo kịp bước chân mới không bị đào thải. Có thể đám người Quách Quang Diệu, Đinh Thanh sẽ thỏa mãn với quy mô của Kim Môn, nhưng Tô Bình Nam thì không.
Chuyện này rất tàn khốc, nhưng vô cùng thực tế.
Tô Bình Nam không muốn huynh đệ đi theo mình ngủ quên trên chiến thắng, làm một đại gia. Huống chi con đường mà nam nhân dã tâm bừng bừng này lựa chọn hoàn toàn không có đường lui.
Người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu.
Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.
Đêm dần khuya, cả Seoul vẫn sầm uất. Xe cộ, người đi đường và các bảng hiệu đủ sắc cầu vồng lấp lánh tạo nên một bức tranh rực rỡ sắc màu. Nam nhân ngậm xì gà đứng cạnh cửa sổ sát sàn lớn ngắm nhìn khói lửa nhân gian mà hắn cảm thấy hơi xa lạ, yên tĩnh như một vị thần.
Tô Bình Nam biết đêm nay sẽ có rất nhiều người mất hết tất cả vì quyết định của mình. Nhưng hắn không mảy may áy náy. Bởi vì hắn biết trên con đường lên mây xanh làm sao có thể không có xương khô.
Đáng tiếc, cho dù là nam nhân từng trải qua mọi thăng trầm cuộc đời cũng không thực sự hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này.
…
"Trung thành là vì cái giá cho sự phản bội vẫn chưa đủ."
"Phải lợi dụng ưu thế của chúng ta để lôi hết mấy con chuột của tổ chức Tam Mộc ra ngoài!"
Nếu nói Tô Bình Nam đọc sách mỗi ngày nên có vẻ văn nhã, thì Quách Quang Diệu sau khi được lão đại cẩn thận dặn dò đã thẳng thừng dùng hai câu này định ra phương châm tối nay cho tập đoàn Kim Môn.
Hắn đã nhận được tin tức tình báo, sau khi Kim Môn và tổ chức Tam Mộc khai chiến, số lượng hàng trắng Lý Đầu Sâm bán ra chỉ giảm gần 20%. Rõ ràng là mạng lưới xuất hàng chân chính của tổ chức Tam Mộc có kinh nghiệm phản trinh sát phong phú không bị đả kích quá lớn.
"Tìm ra những tay súng kia! Tìm được thì giết hết, không được để lại một tên nào!"
Quách Quang Diệu ra tử lệnh. Sau khi hắn nói ra câu này, một mạng lưới chỉ có tập đoàn Kim Môn mới tạo dựng được bắt đầu thể hiện sức mạnh của nó.