"Sắp tới buổi tối đừng đi ra ngoài."
Đây là lời mẹ của Trịnh Tiểu Mễ dặn dò nàng trước khi tới hộp đêm đi làm tiếp viên. Bé gái luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện chưa từng thấy mẹ mình nghiêm túc như vậy bao giờ. Phải biết rằng khi bà ngoại qua đời, nét mặt của mẹ nàng vẫn thờ ơ, điếu thuốc lá ngậm trên miệng chưa từng tắt lửa.
"Vì sao?"
Trịnh Tiểu Mễ thắc mắc. Cô bé năm nay mới mười tuổi mở to đôi mắt lanh lợi nhìn người mẹ ăn mặc hở hang của mình: "Nhờ ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Mễ đã thiết lập quan hệ tốt với mấy tên côn đồ hung dữ quanh đây. Thiên Ân oppa nói với Tiểu Mễ là tối nay phí chạy vặt sẽ nhiều gấp đôi đó."
"Ta đã nói là không được ra ngoài!"
Bà mẹ Kim Hiếu Thư vỗ mạnh lên đầu cô con gái ngoan ngoãn: "Bên ngoài có hai con hổ lớn đánh nhau, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người chết. Ta không muốn con gái của mình bị cuốn vào. Nếu ngươi chết lúc này, ngươi vẫn còn là một cô bé chưa từng yêu đương, như vậy thì đáng thương lắm, ta sẽ rất đau lòng..."
Nữ nhân vừa nói vừa vội vàng xỏ tất chân lên cặp chân thon thả của mình, sau đó ngồi xổm trước mặt con gái.
"Ngươi phải hứa với ta nhé! Còn khoản nợ của công ty tài vụ tháng này, ta sẽ tìm một tên ngốc trả giúp. Tình hình tối nay đặc biệt, sẽ rất nguy hiểm."
Vì nguyên nhân gia đình, từ năm mười bốn tuổi Kim Hiếu Thư đã lăn lộn giang hồ, nàng đã chết lặng với thế giới này từ lâu. Người duy nhất nàng yêu thương là cô con gái có người ba đã bị người ta đâm chết ngoài đường này. Vì thế, mặc dù nàng trợn trừng mắt nhưng Trịnh Tiểu Mễ vẫn cảm nhận được sự yêu thương trong giọng nói của nàng.
"Hổ á? Chúng ta không đi sở thú mà."
Gương mặt Trịnh Tiểu Mễ rất ngây thơ...
"Đừng giả ngu với ta. Ta là mẹ ngươi, còn không biết ngươi tinh ranh chắc?"
Bà mẹ Kim Hiếu Thư quen tay hay việc nhéo tai con gái. Trong tiếng kêu gào của Trịnh Tiểu Mễ, nàng nghiêm túc nói: "Ta đảm bảo nếu tối nay ngươi không nghe lời, sau này ta sẽ không tham gia bất kỳ buổi họp phụ huynh nào. Hơn nữa, ta còn nói cho các bạn của ngươi biết tin ba ngươi đã mất từ lâu."
"Vậy tại sao ngươi vẫn phải đi?"
Trịnh Tiểu Mễ không giả ngu nữa, trên gương mặt non nớt của nàng có vẻ chín chắn không hợp với tuổi tác: "Ngươi biết rõ là bên ngoài nguy hiểm, nơi ngươi đến lại rất hỗn loạn không an toàn."
"Dù sao chúng ta cũng phải kiếm tiền mà."
Thấy con gái trở nên thành thật, Kim Hiếu Thư mới thả tay ra. Nữ nhân ngậm điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa, sau đó mới trả lời con gái: "Không có tiền thì chúng ta sẽ chết đói, ngươi không thể đi học, chúng ta sẽ không có chỗ ở. Vả lại, nói thế nào thì ta cũng đã lăn lộn nhiều năm, mẹ của ngươi chỉ là một nữ tiếp viên tuổi già xuống sắc mà thôi, cuộc chiến giữa hai con hổ sẽ không liên lụy tới kẻ tép riu như ta."
"Được, vậy ngươi phải chú ý an toàn nhé."
Trịnh Tiểu Mễ nhón chân hôn nhẹ lên má mẹ mình: "Buổi tối ta sẽ nấu canh giải rượu cho ngươi. Ngươi về sớm chút."
Kim Hiếu Thư vội vã rời đi.Trịnh Tiểu Mễ ngoài lên cửa sổ nhìn mẹ mình biến mất khỏi tầm mắt mới thong thả lấy một chiếc điện thoại di động dưới ghế sofa ra. Nữ hài mười tuổi này thành thạo lắp sim vào điện thoại rồi bấm một dãy số.
"Thiên Ân oppa, mẹ ta nói có hai con hổ sắp đánh nhau."
Nữ hài dùng giọng non nớt nói ra nội dung đủ khiến người lớn rùng mình: "Có phải chúng ta đi đưa hàng cũng không đảm bảo an toàn không? Nếu quá nguy hiểm, ta đề nghị ngươi nói chuyện với những nhân vật lớn kia, chúng ta phải đòi thêm tiền."
Trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Trịnh Tiểu Mễ, mười tuổi.
Cô bé chỉ cao một mét ba này có đôi mắt to lanh lợi, cộng với ngũ quan xinh xắn, chiếc mũi tinh xảo và gương mặt tròn bầu bĩnh, có thể dùng một từ để miêu tả nàng.
Đáng yêu.
Có rất ít người biết chính cô bé trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên này lại là nhân vật quan trọng nhất trong mạng lưới vận chuyển của tổ chức Tam Mộc.
Nếu bỏ qua mặt đạo đức, nhìn nhận từ góc độ phạm tội, thì mạng lưới vận chuyển hàng của tổ chức Tam Mộc hoàn toàn do đám trẻ con tạo dựng rất xứng với bốn chữ "cực kỳ xuất sắc".
Không có ai ngờ rằng hàng cấm trị giá hàng chục hàng trăm triệu lại được giấu trên người những đứa trẻ mang gương mặt non nớt trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Hơn nữa còn có một điểm quan trọng.
Giá vận chuyển của mạng lưới toàn trẻ con này rất rẻ. Huống chi xã hội tàn khốc này liên tục có thành viên vận chuyển mới làm việc cho tổ chức Tam Mộc, cho dù xuất hiện trường hợp không nghe lời thì cũng chẳng ai liên tưởng một vụ án trẻ em mất tích với mạng lưới buôn lậu ma túy cả.
Xã hội tàn khốc được biểu hiện bằng các con số lạnh băng.
Trong mấy năm gần đây, phía chính phủ đã thống kê số trẻ em mất tích là ba trăm hai mươi mốt người. Đây mới chỉ là dữ liệu của phía chính phủ, không có ai biết rốt cuộc trong dữ liệu lạnh băng này có bao nhiêu đứa trẻ đáng thương vô tri mất mạng bởi sự vô đạo đức của tổ chức Tam Mộc.
Dù sao tổ chức Tam Mộc cũng có tiếng là kiêm luôn việc buôn bán cơ thể người.
Nếu không phải tổ chức Tam Mộc có dã tâm quá lớn, ôm ý đồ khống chế một số tuyến vận tải biển của tập đoàn Kim Môn, thì không biết dữ liệu kinh người này sẽ kéo dài bao lâu nữa. Ví dụ như ở thời không song song kia, sự điên cuồng của tổ chức Tam Mộc kéo dài đến tận sáu năm sau mới dừng lại bởi vì người đứng đầu Lý Đầu Sâm bị ma túy ăn mòn đầu óc hoàn toàn.
Mạng lưới mạnh là bởi vì nó có mặt ở khắp nơi.