Trong không gian vô cùng yên tĩnh này, Tô Bình Nam chậm rãi lên tiếng, ai cũng nghe ra hàn ý trong giọng nói của hắn: "Ngươi nói với Nhạc Nhạc thế nào? Cả nhà không có kết cục tốt đúng không? Ta cũng đảm bảo nếu bây giờ ngươi đi ra ngoài, câu nói này sẽ biến thành sự thật."
Mặt Quý Bảo Quân đỏ bừng, hắn nhìn Mạnh Tịnh Tinh lạnh mặt rồi chậm rì rì nói: "Đây là ý của ngươi thật ư?"
Mạnh Tịnh Tinh lạnh lùng gật đầu: "Là ý của ta, không phục thì ngươi cứ tìm ta."
Tiểu nha đầu rất trượng nghĩa, nàng cảm thấy Tô Bình Nam đang giúp mình dọa đối phương, vậy thì đây là chuyện của mình.
Sắc mặt Quý Bảo Quân thoắt xanh thoắt đỏ. So với Mạnh gia, lão gia tử nhà mình chỉ là một con kiến, hơn nữa thời gian gần đây tương đối quan trọng, nếu chỉ vì chút việc nhỏ này mà đắc đội Mạnh gia, hoặc là bị lão gia tử biết...
Quý Bảo Quân rùng mình, thấy sắc mặt Mạnh nhị tiểu thư càng lúc càng lạnh lùng thì bủn rủn tay chân, lúc tỉnh táo lại thì hai đầu gối đã quỳ trên đất. Hắn dứt khoát cắn răng nói lí nhí: "Xin lỗi."
Mọi người đều sững sờ, Quý Bảo Quân vô cùng nhục nhã, lập tức đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng, đẩy người đi thẳng ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sàn nhảy, Nhạc Nhạc vui phát điên luôn, liên tục ha hét om sòm, không còn ngoan ngoãn như lúc nãy. Còn Mạnh Tịnh Tinh thì lại im lặng không nói gì.
Nàng là một nữ hài thông minh, từ sự việc ngày hôm nay cùng với thái độ của rất nhiều người bạn đối với nàng, Mạnh Tịnh Tinh đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
"Cảm ơn, ta hiểu rồi."
Ánh mắt Mạnh Tịnh Tinh trong veo như nước, giọng nói dịu dàng.
Có thể nói khả năng phá hoại bầu không khí của Tô Bình Nam là số một, hắn giơ tay nhìn đồng hồ: "Hết giờ rồi."
…
Sự chênh lệch giàu nghèo ở ba huyện Lâm Hải rất lớn. Ngoài những hán tử ra khơi liều mạng ra, những người khác toàn thân tanh nồng mùi cá nhưng cũng chỉ đủ no bụng mà thôi.
Tập đoàn Cẩm Tú đến đã tác động tới túi tiền của những người này. Công xưởng tuyển dụng, khu nuôi trồng tuyển dụng, thuyền đánh cá tuyển dụng, bỗng chốc gần như nhà nào cũng có người làm việc trong Cẩm Tú.
Tam giáo cửu lưu đều biết rõ chuyện Triệu Thiên Trường ở Lâm Hải xích mích với Cẩm Tú. Một địa đầu xà mà dám chọc vào tên hỗn thế ma vương Tiểu Hồng Bào này, ai nấy đều rửa mắt chờ xem chuyện này sẽ phát triển ra sao.
"Tối nay là lô hàng cuối cùng, mọi người nhất định phải cẩn thận, mang theo toàn bộ súng đạn."
Ba ngày rồi mà Thủy sản Cẩm Tú vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng Triệu Thiên Trường càng nâng cao cảnh giác. Kẻ ngu cũng biết Tiểu Hồng Bào nhất định sẽ ra tay với hắn, không thì phục chúng kiểu gì.
"Mẹ kiếp, ai mà chẳng phải là thân máu thịt, lão tử chỉ tin súng thôi."
Triệu Thiên Trường chưa từng đi học một ngày, lúc này tính cách khát máu và ý chí chiến đấu trỗi dậy, đồng thời còn có nội tâm xảo quyệt.
"Một lần cuối cùng, chuyến này lão tử kiếm đủ tiền sẽ không bao giờ dính vào mấy thứ này nữa. Ta chống mắt xem Tiểu Hồng Bào ngươi có thể xông vào nhà giết hết cả nhà lão tử không!"
Lô hàng lần này có giá rất cao, hơn nữa Triệu Thiên Trường đã dốc hết vốn liếng vào nó trước khi Cẩm Tú hẹn gặp, cho nên hắn chỉ có thể liều mạng đánh cược thêm một lần.
"A Báo."
Triệu Thiên Trường vẫy tay, Trần Báo - đàn em số một của hắn, cũng là đại tướng tâm phúc được hắn tin tưởng nhất - đáp một tiếng rồi đi tới.
"Thông tin chính xác chứ?"
Sau khi đàm phán không thành, Triệu Thiên Trường cực kỳ cẩn thận, liên hệ đợi suốt ba ngày mới tìm được cơ hội này.
"Lão đại, chắc chắn. Tối nay đám Quách lão nhị trực ban, hai chúng ta có giao tình thân thiết. Hơn nữa Quách lão nhị và Vương Bảo Bảo nổi tiếng là không hợp nhau, huống chi ta còn phá không ít."
Ánh mắt Trần Báo sắc bén, thân hình cao lớn, bất kể đi tàu hay là thân thủ đều là cao thủ hàng đầu.
"Được, nếu tối nay thuận lợi thì sau này ca ca sẽ chia nửa tàu cho ngươi, chúng ta cùng hưởng phú quý."
Xem như Triệu Thiên Trường đã bỏ ra vốn gốc.
"Đại ca, mạng của ta được ngươi cứu về."
Trần Báo cảm động.
Triệu Thiên Trường không biết nhiều chữ, trừ tên mình ra, hắn chỉ đọc được năm trang đầu của sách giáo khoa lớp một.
Hắn có thể lăn lộn trở thành nhân vật số má ở huyện Lâm Hải cũng là do hắn thật sự có bản lĩnh.
Trước đây Triệu Thiên Trường học nghề thợ rèn, vào nghề muộn hơn đám Bạch Nghiêm. Khi hắn còn đỏ mắt nóng bừng, đám Bạch Nghiêm đã phong sinh thủy khởi.
Bản tính bưu hãn khiến hắn không cam lòng chỉ là chân sai vặt kiếm chút tiền lẻ, cho nên hắn dốc hết của cải mua tàu, bắt đầu kiếp sống trên biển của mình.
Khu vực Lâm Hải - Thiên Nam không lớn, một tên trẻ trâu xông bừa vào, khỏi cần nghĩ cũng biết kết cục bị chèn ép cực thảm.
Lúc đó, thế lực lớn nhất Lâm Hải là một gia hỏa có biệt danh Lôi Lão Hổ. Phàm là tàu thuyền đi trên bờ biển huyện Lâm Hải, mỗi tiểu thương đi biển đều phải cống nạp cho hắn một khoản theo tỉ lệ nhất định.