“Triệu Thiên Trường chưa chào hỏi đã xông vào làm Lôi Lão Hổ cảm thấy mất mặt, nhanh chóng nhờ người nhắn cho Triệu Thiên Trường là trong vòng ba ngày phải nộp lên một nửa số tiền, nếu không cứ chờ bị xử lý đi!
Triệu Thiên Trường cực khổ đã lâu, khó khăn lắm thời gian này mới nhìn thấy chút ánh rạng đông le lói, thật sự là liều mạng đổi lấy phú quý, hàng ngày gần như đều ăn ngủ trên thuyền. Nghe vậy, làm sao hắn có thể chịu được.
Thời kỳ này Lôi Lão Hổ cũng được xem là binh hùng tướng mạnh, dưới trướng có không ít kẻ liều mạng. Điều quan trọng nhất là người này có gan làm bậy, còn trang bị một ít súng đạn.
Rất nhiều hán tử mâu thuẫn với hắn đều mất tích trong biển rộng mênh mông.
Triệu Thiên Trường cầm số tiền kiếm được, bắt đầu tìm người. Hắn không nhờ người móc nối quan hệ, mà tìm đồng bọn giống hắn: không cam tâm, nghèo khổ một đời nhưng dám liều mạng không sợ chết.
Ba ngày sau, trên một vùng biển thuộc ba huyện Lâm Hải bỗng nổ ra một cuộc đại chiến kinh hoàng, kết cục nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lôi Lão Hổ ngang tàng đã mất tích, về phần hắn đi đâu thì mọi người đều biết rõ trong lòng. Con tàu chở hàng mà hắn thích nhất cứ thế bị kéo về, quẳng vào nơi bắt mắt nhất trên bờ cát Lâm Hải.
Có người biết chuyện to gan đi đến đó xem thì thấy dấu vết bị xối nước và mùi gay mũi, kết quả đã rất rõ ràng.
Sau khi Triệu Thiên Trường tiếp quản tàu của Lôi Lão Hổ, hắn lập tức tuyên bố bãi bỏ lệnh cống nạp. Nhờ đó, hắn nhanh chóng đứng vững gót chân và phát triển cho tới ngày hôm nay.
Tất cả mọi người đều tò mò một chuyện, đó là với hỏa lực của Lôi Lão Hổ, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Sao Lôi Lão Hổ lại thua tên Triệu Thiên Trường chẳng có gì trong tay?
Vài năm sau đáp án mới được công bố, ai ai cũng cực kỳ khâm phục. Triệu Thiên Trường xuất thân thợ rèn dùng thép chữ L hàn ghép thành ba mươi khung ná chữ Y. Sau đó, hắn đến bệnh viện kiếm hơn sáu mươi ống nghe khám bệnh, tháo toàn bộ ống cao su ra. Tiếp theo, hắn vặn hai dây thành một sợi, làm thành ba mươi chiếc ná to có uy lực kinh người.
Tiếp đó, hắn phát cho mỗi người một túi đinh ốc bát giác, bắn ra một phát thì không chết cũng bị thương, tầm bắn còn xa hơn gia cụ đơn sơ trong tay Lôi Lão Hổ. Về phần bên nào mạnh, kết quả đã nói lên tất cả.
Gió biển quất vào mặt, trên đại dương bao la lấp lánh ánh sao, gió yên biển lặng, là thời tiết tốt.
"Đã phát ná chưa?"
Triệu Thiên Trường đứng ở đầu thuyền, hùng tâm vạn trượng, dường như quay trở lại thời hô mưa gọi gió giành thiên hạ năm xưa. Khi xưa chỉ có hai bàn tay trắng mà hắn có thể lật đổ Lôi Lão Hổ, bây giờ binh cường mã tráng hắn chẳng sợ Tiểu Hồng Bào.
Tàu đi cả đường rất thuận lợi, khi sắp vào phạm vi đảo Nam Hồ, không biết tại sao mí mắt Triệu Thiên Trường giật điên cuồng. Hắn có dự cảm không lành, bèn quét mắt quan sát xung quanh một vòng. Mọi vị trí trong tầm mắt hắn vẫn tĩnh mịch như cũ.
"Mẹ kiếp, A Báo, sao ta cứ cảm thấy có gì đó bất thường thế nhỉ?"
Triệu Thiên Trường than phiền vài câu.
Ánh đèn chói mắt bỗng sáng lên, mấy chiếc tàu buôn lậu đều bật đèn, tiếng kêu gọi đầu hàng phát ra từ loa công suất lớn vang lên ngay sau đó.
"Cái đệt, A Báo, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đột nhiên Triệu Thiên Trường nhận ra chỗ nào bất thường, đó là tốc độ tàu.
Tất cả các tàu đều âm thầm giảm tốc độ, mà hắn thì bởi vì tâm trạng quá căng thẳng nên không phát hiện ra.
"Lão đại, làm sao bây giờ?"
A Báo hoảng hốt. Triệu Thiên Trường đang định lên tiếng thì cảm thấy hàm dưới tê rần, cả người bị A Báo giáng một quyền nặng nề đánh gục, mấy thuộc hạ trung thành nhất đi theo hắn ngày xưa đè chặt hắn.
"Đồ phản bội! Đệt mợ!"
Triệu Thiên Trường trừng rách mí mắt, vậy mà vẫn nhớ mắng mấy lời thô tục.
Tiểu Trang đứng bên cạnh Vương Bảo Bảo, bình tĩnh nhìn mặt biển, bên tai vang lên tiếng mắng chửi oang oang của Triệu Thiên Trường, sau đó là tiếng kêu rên, âm thanh càng lúc càng nhỏ.
"Với đầu óc này cũng khó trách, hắn còn tưởng giang hồ vẫn đánh đánh giết giết đấy."
Tiểu Trang vừa cười vừa nói, sau đó nhổ nước bọt xuống biển, trong mắt lộ rõ phong vị giang hồ chỉ có ở những nhân tài thuộc thế lực cực lớn.
Khi thấy đám người A Báo mặc vest đen đặc trưng của Cẩm Tú đi ra đi vào Thủy sản Cẩm Tú, tất cả những người cảnh giác cao độ chờ kết quả lập tức yên tĩnh.
Vest của tập đoàn Cẩm Tú rất dễ nhận biết, bởi vì trên cổ áo đều thêu ký hiệu một con rồng Hạ quốc.
"Thời đại thay đổi, thời đại của chúng ta đã qua rồi."
Bạch Nghiêm thở dài, mấy người khác đều gật đầu.
Nhóm đại lão này vừa gật đầu vừa nhìn thuộc hạ của mình.
Đám thuộc hạ không hề phát hiện ra ánh mắt lão đại nhìn mình ẩn giấu nghi ngờ.
Tam giáo cửu lưu ở ba huyện Lâm Hải đều biết hải vực này đã mang họ Tô.
Mà người này còn chẳng đến đó được mấy lần.
Tô Chấn Đông sắp kết hôn, ngày cưới là hôm nay, địa điểm tổ chức hôn lễ ở thị trấn Hắc Thổ.
Tiểu quả phụ ngơ ngác ngồi trong phòng ngủ của mình nghe bà mối và các cô các thím họ hàng bảy tám đời nói chuyện nhà chuyện cửa, cứ có cảm giác như đang nằm mơ.