Nửa năm nay nàng vẫn luôn sống trong lo lắng, bởi vì cuộc sống của nàng và Tô Chấn Đông thay đổi quá nhiều. Người ta thường nói nam nhân có tiền sẽ thay đổi, mình lại là một quả phụ, lỡ như đối phương hối hận thì Dương Quỳnh Ngọc không biết mình có thể kiên cường chịu đựng được hay không. Cho tới hôm nay sắp làm vợ người ta, trái tim treo lơ lửng mới trở lại trong lồng ngực.
Bỗng nhiên tiểu quả phụ cười trộm, thật sự là nửa năm qua biến hóa quá lớn.
Biến hóa thứ nhất là Tô Chấn Đông lái xe. Tuy nàng không biết cụ thể chiếc xe kia bao nhiêu tiền, nhưng trông nó còn oách hơn xe của huyện úy đại lão gia.
Có một hôm nàng lén hỏi thăm một láng giềng hiểu biết về xe, đáp án nhận được khiến nàng mất hồn mất vía suốt một ngày, thậm chí lúc nấu cơm còn cắt vào tay. Phải biết là nàng đã nấu cơm từ nhỏ, nhiều năm rồi không bị cắt vào tay.
Chuyện làm nàng sốc hơn còn ở phía sau. Nghĩ tới đây, tiểu quả phụ lại bắt đầu cười trộm.
Mặc dù Tô Chấn Đông từng nói với tiểu quả phụ là Tô Bình Nam cho mình tám lò gạch ở thôn Tô Gia, nhưng ban đầu nàng không có quá nhiều cảm xúc.
Cho đến khi nàng tới lò gạch thôn Tô Gia giúp đỡ, nàng mới biết những lò gạch này kiếm được bao nhiêu tiền.
Cảm xúc trong lòng nàng không phải ngạc nhiên và vui mừng, mà là hoảng sợ. Tiểu quả phụ khổ cực cả đời, nàng không tin loại loại hạnh phúc này sẽ rơi trúng đầu mình.
Nàng tìm Tô Chấn Đông, thấp thỏm nói ra suy nghĩ của bản thân, sau đó được Tô Chấn Đông ôm lấy.
"Lão nhị trời sinh là hỗn thế ma vương, đừng thấy bây giờ hắn phú quý ngất trời mà lầm, hắn phải trải qua biết bao sóng to gió lớn đấy. Cho nên chúng ta phải bảo vệ tài sản cuối cùng thay hắn."
Tô Chấn Đông nói với tiểu quả phụ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể động đến một nửa lợi nhuận của lò gạch, phải lén dành dụm cho Tô Bình Nam.
Tiểu quả phụ gật đầu rất mạnh, rất nghiêm túc.
"A Quỳnh, thật hâm mộ ngươi! Sau này ngươi chuyển đến Thiên Đô liệu có trở về nữa không?"
Người này là tiểu tỷ muội hợp cạ với nàng nhất trong xưởng, giọng nói tràn đầy hâm mộ.
"Về chứ, lò gạch vẫn cần người trông nom mà."
Dương Quỳnh Ngọc trả lời.
Đúng vậy, nhà ở Thiên Đô.
Hễ nghĩ tới căn nhà ở Thiên Đô, Dương Quỳnh Ngọc lại choáng váng, không ngờ sau này căn nhà y như hoàng cung ấy sẽ là nhà của mình.
Sau khi Tô Chấn Đông trở về rất hay nhắc đến nhà mới của hai người ở Thiên Đô, nhắc nhiều đến nỗi lỗ tai tiểu quả phụ sắp mọc kén luôn.
Mặc dù Tô Chấn Đông ba hoa chích chòe, nhưng tiểu quả phụ vẫn không tưởng tượng ra dáng vẻ của nó.
Điều này cũng không thể trách tiểu quả phụ, ai bảo nàng lớn chừng này mà nơi đi xa nhất cũng chỉ là huyện Trường Dương cách đây bốn mươi cây số.
Mấy ngày trước đáp án được vén màn, một tuần trước nàng đã bước vào căn nhà mà Tô Chấn Đông lải nhải suốt nửa năm.
Sàn trải thảm lông, khi bước lên tiểu quả phụ có cảm giác mình biến thành một con mèo.
Ghế da Italy, nàng chưa từng thấy chất da nào mềm như vậy. Nàng cũng không dám dùng bàn tay thô ráp do giặt quần áo quanh năm sờ lên nó, bởi vì sợ làm xây xước.
Chưa kể các thiết bị điện nàng chưa nhìn thấy bao giờ, phòng ngủ vẫn trống rỗng với chiếc giường đôi to đùng được trải lụa màu vàng.
Dương Quỳnh Ngọc là nhân viên lâu năm trong xưởng dệt, cho nên vừa liếc mắt nàng đã nhìn ra độ tinh tế và đắt đỏ của tấm lụa kia. Đèn ở cạnh đầu giường được mạ vàng khiến tiểu quả phụ lại kinh hãi không thôi.
Tiếng pháo nổ lốp bốp vang lên, kéo Dương Quỳnh Ngọc đang chìm vào suy tư tỉnh táo lại. Xe đón dâu đã đến rồi.
Ở thời không kia, mười tám xã chín trấn huyện Trường Dương có rất nhiều phú ông, mà đa số đều làm giàu từ đá xanh.
Trong thế giới hiện tại, Tiểu Hồng Bào bá đạo, vật liệu xây dựng Cẩm Tú thống nhất giang hồ, nhưng cũng không làm chậm trễ người thông minh bán sang tay phát tài. Cho nên khi đại ca của Tiểu Hồng Bào kết hôn, lại còn tổ chức ở thị trấn Hắc Thổ, rất nhiều người ở huyện Trường Dương đều nổi lên tâm tư nịnh bợ.
Tô phụ và Tô mẫu muốn quyết định chuyện cưới xin của Tô Chấn Đông, nhưng bị Tô Bình Nam ngăn cản.
Hắn chỉ nói một câu: "Lão đại quá hiền lành, cả đời không được vẻ vang mấy lần. Mọi người đều chảy dòng máu Tô gia, lần này hãy để ta lo liệu, các ngươi cứ nghỉ ngơi là được. Ta nhất định sẽ giúp lão đại nở mày nở mặt cưới nàng dâu này."
Hắn nói vậy, tất cả mọi người đều đồng ý.
Đại ca ruột thịt của Tiểu Hồng Bào kết hôn, Tiểu Hồng Bào đích thân lo liệu. Được rồi, hai tin tức này đã nói lên tất cả.
Mười tám xã chín trấn huyện Trường Dương muốn lấy lòng Tiểu Hồng Bào, nịnh bợ Vật liệu đá Cẩm Tú, người Ô thành lại chả thế à.
Miếng bánh ngọt siêu to khổng lồ kia vẫn còn bày ra đó, người có chút thực lực ai dám nói mình không có tâm tư? Huống chi gần đây có tin tức nói Cẩm Tú sẽ trao hai tòa nhà cho những hán tử Lâm Hải kiếm cơm trên biển kia, những người khác càng thấy được ánh rạng đông.
Doanh nghiệp cung ứng hạt thông ở Phong thành cũng nghe tin, đại lý doanh nghiệp máy game thùng cũng biết, đại lý doanh nghiệp máy nhắn tin đang nghe ngóng, phòng kinh doanh Thực phẩm Cẩm Tú...
Những đối tượng này đều là bạn làm ăn. Đám đại ca có máu mặt phường tam giáo cửu lưu ở khắp Thiên Nam hỏi thăm lẫn nhau. Ồ, hóa ra các ngươi đều đi, thế thì ta cũng đi.
Ngưu Quảng Phát gọi điện tới, mặt dày mày dạn nói: "Hai chúng ta có phải huynh đệ không? Đại ca của ngươi có phải là đại ca của ta không? Thế mà ngươi lại không thông báo cho huynh đệ, ngươi có ý gì?"
Nói ngắn nói dài cũng chỉ diễn đạt một ý: đại ca của ngươi chính là đại ca của ta, ta nhất định phải tặng quà hậu hĩnh, chờ ta!
Sau đó hắn lập tức cúp máy.