Kim Hiếu Thư không phải là kẻ ngốc, nàng biết một số chuyện về con gái Trịnh Tiểu Mễ của mình.
Một cô bé mười tuổi lại có thể kiếm được gần ba triệu won mỗi tháng! Chuyện này làm sao có thể xảy ra nếu không làm những việc bất hợp pháp?
Hơn nữa con số này không phải là con số thu nhập thực tế của Trịnh Tiểu Mễ.
Kim Hiếu Thư biết rõ một người mẹ nghiện cờ bạc và thói quen tiêu xài điên cuồng như nàng khiến con gái của mình vô cùng chán ghét, cô con gái tinh quái đó nhất định sẽ giữ lại một ít tiền làm dự trữ!
Nàng từng lặng lẽ theo dõi, và nghe lén điện thoại của con gái. Cuối cùng Kim Hiếu Thư có kinh nghiệm giang hồ phong phú đã đưa ra một kết luận khiến nàng phải sợ hãi.
Con gái Trịnh Tiểu Mễ của nàng đang làm việc cho tổ chức Tam Mộc đáng sợ đó!
Kim Hiếu Thư đã lăn lộn trong gia xã hội từ nhỏ, nàng không khuyên ngăn hành động của con gái mình, thứ nhất vì nàng đang cần tiền gấp nên suy nghĩ của nàng thực sự đã bị bóp méo, thứ hai đơn giản là vì nàng không dám!
Kim Hiếu Thư không ngu ngốc, nàng hiểu rất rõ một khi đã đi vào con đường đó thì chắc chắn không thể quay đầu lại. Vì vậy nàng đã nhắm mắt làm ngơ trước số tiền kiếm được của con gái mình.
Kế hoạch ban đầu của nàng rất đẹp.
Đợi con gái ổn định qua vài năm, một là nó sẽ trưởng thành có thể tự chăm sóc bản thân, hai là là con gái sẽ có một ít tiền tiết kiệm. Đến khi đó, nàng sẽ đưa con gái ra nước ngoài để tránh xa cái đất nước như địa ngục này.
Còn bản thân Kim Hiếu Thư thì sao?
Nữ nhân chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có tương lai.
Kim Hiếu Thư thực sự đã chết vào mười năm trước tại thời điểm nàng bị đuổi ra khỏi nhà khi đang mang thai Trịnh Tiểu Mễ, sau đó hàng ngày sống bằng nghề ăn xin. Nàng đã từ bỏ cuộc sống của mình từ lâu.
...
Sau khi Tống Tương Tải rời đi, Kim Hiếu Thư thậm chí còn không kịp quyết toán doanh thu hôm nay với hộp đêm đã bỏ chạy ra ngoài.
Nàng muốn về nhà!
Mãi đến thời khắc này, Kim Hiếu Thư mới thực sự hiểu được lòng mình.
Trịnh Tiểu Mễ, đứa con gái mà nàng chưa bao giờ thực sự yêu quý, đứa con gái mà nàng cho rằng đã hủy hoại cuộc đời mình, từ lâu nó đã khắc sâu trong trái tim nàng, nàng không thể mất đi đứa con gái đáng yêu và hiểu chuyện này.
Tập đoàn Kim Môn thì sao?
Nữ nhân ăn mặc hở hang chạy loạn xạ trong đêm. Bây giờ Kim Hiếu Thư đã không còn quan tâm đến sống chết nữa, chỉ cần con gái nàng còn sống, nàng sẵn sàng chấp nhận mọi thứ.
Nữ nhân vốn yếu đuối, nhưng vì làm mẹ mà mạnh mẽ.
…
Nếu nhìn xuống từ góc độ của ông trời, thì Kim Hiếu Thư một kẻ đã cởi bỏ đôi giày cao gót và chạy điên cuồng đó hiện đang trong thang thái hoàn toàn tuyệt vọng.
Bởi vì có bốn năm chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen đã đậu ở bên dưới tòa nhà của nữ nhân, những nam nhân mặc vest đen lần lượt bước ra khỏi xe. Trên mặt mỗi người đều lộ rõ sự hung ác chỉ có ở trong giang hồ!
…
Chúng ta hãy hướng sự chú ý đến nữ hài Trịnh Tiểu Mễ mười tuổi này.
Tối nay, Trịnh Tiểu Mễ vẫn không nghe lời mẹ, đi ra ngoài. Không phải nàng muốn ra ngoài, mà là giá của chuyến hàng lần này đối phương đã tăng gấp ba lần.
Cô bé từ nhỏ đã bị coi thường hiểu rõ tầm quan trọng của việc kiếm tiền hơn bất cứ ai.
Cho dù có thông minh đến đâu thì nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, bất luận là xét về kinh nghiệm hay là năng lực tư duy nàng đều không thể hiểu được nguy hiểm như thế nào.
Quá trình giao hàng diễn ra rất suôn sẻ, cô bé giả làm nữ sinh trường luyện thi mang cặp sách chứa đầy bột trắng đường hoàng đi ngang qua xe cảnh sát, Trịnh Tiểu Mễ thậm chí còn cố tình nói với một số cảnh sát đang tuần tra với một nụ cười rất dễ thương: “Vất vả rồi”
Một cảnh sát trong số đó còn cảm động mà vỗ nhẹ vào đầu cô bé. Từ góc độ này có thể thấy tố chất tâm lý của Trịnh Tiểu Mễ rất mạnh.
“Agassi.”
Nơi Trịnh Tiểu Mễ đang sinh sống giống với những tòa nhà ở Hạ quốc những năm bảy mươi tám mươi. Không có thang máy, cũng không có nhân viên an ninh. Hành lang bẩn thỉu dán đầy các loại quảng cáo, ánh đèn mờ ảo khiến cô bé bước đi hết sức cẩn thận.
Khi đi ngang qua tiệm cầm đồ ở cửa lối ra tầng hai, như thường lệ Trịnh Tiểu Mễ dừng lại.
“Ta vừa quay lại, ta biết Agassi ngươi chắc chắn chưa ăn tối.”
Cô bé nở một nụ cười đáng yêu, đôi mắt nàng biến thành hình mặt trăng. Mở cánh cửa sắt của tiệm cầm đồ một cách quen thuộc, cô bé đặt bát cháo bí ngô lên chiếc đĩa sắt rỉ sét.
Tiệm cầm đồ không có đèn vào ban đêm, tối tăm và yên tĩnh có chút đáng sợ.
“Mẹ ta từng nói, không ăn cơm sẽ bị đau bụng.”
Trịnh Tiểu Mễ dường như đã thích nghi với môi trường tối tăm và im lặng này, tiếp tục tự nói một mình: “Ta còn chuẩn bị bánh tình yêu cho đại thúc, ta đã tốn rất nhiều công sức mới mua được đấy, lát nữa ngươi nhất định phải ăn nó.”
Nàng rất nhiệt tình mở hộp giữ nhiệt đựng món cháo bí ngô ra, sau đó xếp từng món ăn một cách ngay ngắn, cô bé tiếp tục nói: “Đại thúc, ngươi vẫn không thích nói chuyện, cô giáo từng nói chọn ở một mình là đang trừng phạt bản thân.”
Trong bóng tối, khuôn mặt của cô bé mới chỉ mới mười tuổi này lộ ra sự từng trải không phù hợp với tuổi tác của mình: “Thế giới này rất khổ, ngươi cũng nên giống như Tiểu Mễ đối xử tốt hơn với bản thân mình.”
“Bao nhiêu tiền?”
Một giọng nói trầm trầm phát ra từ góc căn phòng.
“Miễn phí.”
Trịnh Tiểu Mễ lại nheo mắt trước câu trả lời của nam nhân ở trong phòng: “Hôm nay Tiểu Mễ kiếm được rất nhiều tiền. Vậy nên bữa cơm tình yêu này là miễn phí.”
“Tạch!”
Đèn trong tiệm cầm đồ bật sáng, Xa Thái Tích với mái tóc bù xù và râu ria trên mặt từ trong góc bước ra. Ánh mắt sắc bén của nam nhân dần dần dịu đi khi nhìn vào món cháo bí ngô vẫn còn đang bốc khói.