“Á!”
Đến tận lúc này mọi người trong hộp đêm mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, từng đợt tiếng la hét hòa với tiếng nhạc vẫn ầm ĩ trong hộp đêm.
“Có kẻ phản bội!”
Đây chính là suy nghĩ của Lý Phạm Dũng khi trút hơi thở cuối cùng, bởi vì hắn nhìn thấy gần như tất cả các huynh đệ và nhân viên bảo vệ trong hộp đêm đều không phát hiện ra sự rời đi của hai nam nhân!
...
“Mọi chuyện có thuận lợi không? Còn bao lâu nữa mới kết thúc?”
Tại một quán ven đường gần quận Cửu Long của Seoul, Đinh Thanh đẩy bánh mật và gà rán đến trước mặt Lý Tử Thành vừa mới ngồi xuống: “Quán này hương vị rất ngon, một lát nữa có canh chả cá bưng lên. Nó rất tốt để bồi bổ cho những người thức khuya như chúng ta, lát ngươi thử chút đi.”
“Vẫn rất thuận lợi.”
Lý Tử Thành nuốt miếng bánh mật: “Hiện tại trong mạng lưới vận chuyển hàng của tổ chức Tam Mộc chỉ còn lại một người cuối cùng. Sau khi giải quyết xong kẻ có tên Trịnh Tiểu Mễ cuối cùng đó, phía cảnh sát có thể thu quân.”
“Trịnh Tiểu Mễ?”
Đinh Thanh giúp Lý Tử Thành rót rượu: “Tên nghe rất giống một nữ nhân?”
“Có thể là vậy.”
Lý Tử Thành trả lời: “Những kẻ cần tiền không cần mạng thì không phân biệt giới tính, giết đi là được.”
…
Cả đêm Kim Hiếu Thư có chút mất tinh thần.
Mặc dù nàng nói với con gái mình rằng mình đã già và đã xuống sắc, nhưng không thể thừa nhận rằng ông trời thực sự tốt với nàng. Dù đã gần ba mươi tuổi và cuộc sống không có quy tắc nhưng làn da của Kim Hiếu Thư vẫn trắng trẻo, dưới ánh đèn của hộp đêm trông lại càng thanh tú hơn.
Đây cũng là lý do khiến nàng quá sa đà vào cờ bạc, nhưng vẫn có được một nơi cho mình và con gái ổn định cuộc sống. Dù sao thì trong xã hội này, một người phụ nữ có vóc dáng cân đối và khuôn mặt xinh đẹp thường sẽ có một một cuộc sống tốt đẹp, chỉ cần nàng hạ thấp giá trị của mình.
Điều khiến Kim Hiếu Thư cảm thấy bất an tới từ một cuộc điện thoại từ một vị khách trong hộp đêm tối nay.
Tống Tương Tải vị khách hàng thường xuyên chiếu cố tới công việc kinh doanh đồ uống của nàng, là người bạn lâu năm của nàng. Hắn cũng là một nhân vật lớn trong thế giới ngầm, nghe nói hắn là một trong những thủ lĩnh của một tổ chức hạng ba ở Seoul, dưới quyền chắc hẳn có hàng chục anh em, đồng thời còn điều hành một vài cửa hàng trò chơi điện tử.
Thế giới này phân rõ thứ bậc. Tống Tương Tải có thể chỉ là hạt bụi đối với tập đoàn Kim Môn, nhưng đối với kẻ sống ở đáy xã hội như Kim Hiếu Thư thì đã là một cây cao chót vót không thể đạt tới.
Tối nay Kim Hiếu Thư khá vui vẻ.
Người bạn tốt của Tống Tương Tải đã gọi rất nhiều rượu, hơn nữa còn không gọi con tiện nhân nhỏ hơn nàng bảy tám tuổi đến uống cùng. Số tiền hoa hồng của tối nay đủ để trang trải chi phí điện nước trong tháng này, còn có thể đến sòng bạc đánh vài ván.
Vận may tốt như vậy, nếu như có thể thắng vài ván thì sẽ trả được nợ cho những công ty tài chính đó.
Tại thời điểm Kim Hiếu Thư đang mỉm cười giúp đại ân nhân rót rượu, Tống Tương Tải gọi tới một cuộc điện thoại.
Có thể là do hai người đã quen nhau quá lâu, hoặc có thể Tống Tương Tải cảm thấy chỉ là một nữ nhân viên pha chế không cần phải tránh né, dù sao thì Kim Hiếu Thư đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc gọi của hắn.
“Sòng bạc Hồng Vận đã bị đập phá, là do tập đoàn Kim Môn làm. Còn có người nói rằng Phác Chính Dân đã bị bắn nổ tung đầu, cũng có tin Johnny bị đâm chết trước cửa nhà hắn.”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút sợ hãi: “Nghe nói những kẻ như Johnny và Phác Chính Dân đang giúp tổ chức Tam Mộc rửa tiền. Ngươi có chắc cửa hàng trò chơi điện tử của chúng ta không liên quan gì đến tổ chức Tam Mộc chứ?”
“Đại ca, doanh thu của chúng ta là bao nhiêu?”
Lúc đầu, vẻ mặt của Tống Tương Tải vẫn như thường, thậm chí còn mỉm cười đắc ý: “Đám khốn nạn ở sòng bài Hồng Vận đó luôn ăn một mình. Nếu chúng chết, chúng ta có thể xây dựng thêm một sòng bạc. Như vậy mới thực sự làm ăn có lãi!”
“Đến khi nào ngươi mới có thể thông minh hơn chút!”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút tức giận: “Kỹ thuật của Johnny chúng ta không học được, còn có một tin là, hai kẻ cầm đầu của hội Thất Tinh đã bị người ta dùng súng bắn chết ngay tại địa bàn của mình. Ta nghe nói là bởi vì bọn hắn đang mua hàng của tổ chức Tam Mộc. CMN mấy ngày trước ngươi còn giúp Lý Phạm Dũng vận chuyển một lô hàng, đừng tưởng là ta không biết. Nếu không, một tên khốn nạn như ngươi làm sao có thể mua một chiếc túi hàng hiệu cho người tình nhỏ của mình...?"
“Chỉ là một số đồ gia dụng nhập lậu thôi.”
Vẻ mặt của Tống Tương Tải đã mất đi vẻ thoải mái tự tại như lúc đầu, thậm chí Kim Hiếu Thư đứng bên cạnh còn cảm thấy sắc mặt của nhân vật lớn này nhất thời có chút tái nhợt.
“Còn có mấy tiểu nhân vật khác cũng bị giết, ngươi không biết sao?”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại cũng trầm xuống: “Tập đoàn Kim Môn rõ ràng muốn đuổi cùng giết tận tổ chức Tam Mộc, và bọn hắn sẽ không buông tha bất cứ ai có quan hệ làm ăn với tổ chức Tam Mộc. Ta gọi cho ngươi cuộc gọi này là để nói cho ngươi biết chuyện đó. Nếu như ngươi thực sự có vẫn đề, thì hãy chạy ngay đi, đừng bao giờ quay lại.”
“Ta không sao, nhưng có một số hiểu lầm cần được giải quyết.”
Tống Tương Tải vội vàng cúp điện thoại rồi rời đi, hắn không hề chú ý tới sắc mặt của nữ nhân đứng bên cạnh cũng đã tái nhợt đến đáng sợ.