“Nàng là Trịnh Tiểu Mễ?”
Kim Tại Hổ không thể tin nổi mắt xích quan trọng nhất trong mạng lưới vận chuyển hàng của tổ chức Tam Mộc lại là cô bé này, vì vậy đã quay ra nhìn Hàn Thiên Ân xác nhận lại một lần nữa: “Ngươi không lừa ta chứ?”
Hàn Thiên Ân nghiêm túc gật đầu.
Vẻ mặt của Kim Tại Hổ có chút phức tạp.
Hắn cũng tính là một ngôi sao đang nổi của tập đoàn Kim Môn, có tiếng là người rất tàn nhẫn. Nhưng đối mặt với một cô bé như vậy, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm lăn lộn trong giang hồ nam nhân có chút do dự.
“Mẹ, không sao đâu, ngươi đừng sợ.”
Trịnh Tiểu Mễ vừa an ủi mẹ mình, vừa lấy từ trong ba lô ra một chiếc băng gạc OK có in hình các nhân vật hoạt hình rồi dán nó lên đầu mẹ mình, lúc này toàn thân của Kim Hiếu Thư đã bị tê liệt hoàn toàn, chỉ có thể hét lên với giọng khàn khàn muốn con gái mình rời đi ngay lập tức.
Da đầu con người là nơi máu chảy nhanh nhất, một miếng băng nhỏ không thể ngăn được dòng máu trào ra.
Rất nhanh, toàn thân cô bé cũng đã dính đầy máu. Còn Kim Hiếu Thư đã ngất đi trong sự kích động.
Trịnh Tiểu Mễ không thể quan tâm đến những rác rưởi trên mặt đất nữa, cô bé lúng túng đặt mẹ của mình ở tư thế thoải mái nhất, sau đó một mình đứng chắn trước mặt Kim Hiếu Thư.
Hai mẹ con toàn thân đẫm máu trông đặc biệt thê lương dưới sự bao vây của một nhóm nam nhân cường tráng, có thể chính bởi vì điều này mà tất cả các thành viên của Kim Môn đều giữ im lặng, không ai tiến tới quấy rầy cô bé nhỏ nói lời từ biệt với mẹ mình.
Bọn hắn biết rất rõ các quy tắc của Kim Môn.
Bởi vì cấp trên đã ra lệnh đuổi cùng giết tận tất cả các mạng lưới vận chuyển hàng của tổ chức Tam Mộc, nên cô bé này phải trả giá. Không ai dám vi phạm quy tắc của tổ chức, có thể những lãnh đạo cấp cao không hiểu đối phương thực chất chỉ là một đứa trẻ dưới mười tuổi. Nhưng đối với những kẻ bên dưới mà nói, quy tắc chính là quy tắc.
Không ai dám mạo hiểm phá vỡ các quy tắc, đề nghị lãnh đạo cấp cao đưa ra quyết định mới vì tuổi đời của đối phương còn quá nhỏ.
“Ta đi với các ngươi. Nhưng không được làm khó mẹ ta, nàng rất đáng thương.”
Vài phút sau, cô bé mười tuổi Trịnh Tiểu Mễ là người đầu tiên lên tiếng.
Mặc dù rất nhiều người biết rằng cô bé này có vai trò rất quan trọng trong mạng lưới vận chuyển hàng của tổ chức Tam Mộc, hành động của nàng đã khiến nhiều người rơi vào địa ngục, nhưng bọn hắn vẫn không thể nhìn vào đôi mắt ngây thơ đang cầu xin của cô bé.
Nói xong nước mắt của cô bé lại bắt đầu trào ra.
Đây là một thế giới nhìn vào vẻ ngoài.
Khuôn mặt dễ thương của cô bé khiến nàng trông cực kỳ đáng thương. Rất nhiều nam nhân cảm thấy không thỏa mái mà quay đầu đi.
“Ngươi có thể đồng ý với ta một yêu cầu được không?”
Trịnh Tiểu Mễ quỳ trên mặt đất van xin: “Ta muốn biết kết cục của ta là gì. Các ngươi tìm ta là bởi vì ta đã giúp người ta vận chuyển hàng đúng không?”
“Nếu như không phải ngươi còn nhỏ tuổi, ta nhất định sẽ nghĩ rằng ngươi đang giả ngu. Ngươi biết rất rõ những thứ hàng đó là gì.”
Kim Tại Hổ nheo mắt nhìn Trịnh Tiểu Mễ, rồi chậm rãi nói: “Hai năm trước, ngươi đã bắt đầu giúp tổ chức Tam Mộc vận chuyển hàng. Từ đó đến nay, doanh số bán hàng của bọn hắn đã tăng 40%.”
Vẻ mặt của Kim Tại Hổ rất phức tạp: “Thêm 40%, có nghĩa là có thêm 40% người chết mỗi năm vì thứ này. Ngươi có biết không?”
Cô bé lắc đầu.
"Đến cả mục sư nổi tiếng và Kim Đấu Hạo cũng bị đuổi khỏi xứ sở kim chi vì ngươi. Ta thực sự không thể ngờ rằng nút giao thông quan trọng nhất trong mạng lưới vận chuyển hàng bí ẩn của tổ chức Tam Mộc lại là một tiểu nha đầu như ngươi.
“Về kết cục của ngươi...”
Sau khi cân nhắc vài phút, Kim Tại Hổ không có ý định lừa dối Trịnh Tiểu Mễ: “Ngươi có lẽ sẽ chết trong trại giam trẻ vị thành niên.”
Nam nhân nở nụ cười bất lực với Trịnh Tiểu Mễ: “Ngươi đã làm việc cho tập đoàn Tam Mộc, thì ngươi chắc chắn phải trả giá. Cho dù đó là mục sư Toàn Diệu Hoán hay là Kim Đấu Hạo từ Suriname trở về, bọn hắn đều sẽ không tha cho ngươi.”
“Ngươi muốn tiếp tục sống không phải là không thể.”
Kim Tại Hổ bất giác đối xử với Trịnh Tiểu Mễ như một người trưởng thành, hắn nghiêm túc đặt ra điều kiện cho cô bé...
“Giúp chúng ta tìm ra tên điên Lý Đấu Sâm.”
Kim Tại Hổ ra điều kiện: “Chỉ cần ngươi có thể làm được việc này, Tập đoàn Kim Môn sẽ bảo đảm sự an toàn của ngươi.”
“Nếu như không làm được.”
Kim Tại Hổ vỗ nhẹ vào đầu cô bé: “Ta không thể giúp được gì cho ngươi.”
“Người mà ngươi vừa nhắc đến, ta chưa từng nghe qua.”
Trịnh Tiểu Mễ lắc đầu: “Nhưng ta có thể giúp ngươi tìm từ mạng lưới quan hệ của mình. Như vậy có thể giúp ta được không?”
Kim Tại Hổ lắc đầu một cách chậm rãi nhưng rất kiên quyết.
Cô bé nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn hiện lên trong ánh mắt của những nam nhân đứng xung quanh mình, nàng không nói gì nữa, chỉ cẩn thận đặt chiếc ba lô đựng tiền mặt bên cạnh người mẹ vẫn đang bất tỉnh.
“Chỉ dẫn ta đi thôi đúng không, mẹ ta sẽ không gặp rắc rối gì chứ?”
Cô bé xác định lại lần cuối.
Kim Tại Hổ gật đầu: “Chúng ta không đến mức xấu xa như vậy.”
“Tạm biệt mẹ.”
Cô bé bình tĩnh đến đáng sợ, Trịnh Tiểu Mễ cúi xuống hôn mẹ một cách dịu dàng, sau đó quay lại vẫy tay về phía cửa sổ tiệm cầm đồ tối tăm.
“Agassi, tạm biệt.”
Sau khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Mễ nói xong những lời tạm biệt này, Kim Tại Hổ đã có chút mất kiên nhẫn hất hất tay, Xa Chung Quốc đang đợi ở một bên lập tức sải bước đến bên cạnh Trịnh Tiểu Mễ. Chính vào lúc hắn định lôi Trịnh Tiểu Mễ đi bằng đôi tay cơ bắp của mình...
“Nàng chỉ là một cô bé!”
Một giọng nói trầm thấp kèm theo một bóng đen xuất hiện bên cạnh Trịnh Tiểu Mễ giống như một con báo.