“Ra lệnh cho tất cả không được cử động!”
Xa Thái Tích đặt họng súng vào thái dương của Kim Tại Hổ, khuôn mặt đầy sát khí: “Nếu không ta sẽ bắn chết ngươi.”
Động tác cực nhanh!
Hắn cướp người từ Xa Chung Quốc, hạ gục 5 người khác, rồi giữ Kim Tại Hổ làm con tin, quá trình cực nhanh này chỉ mất chưa đầy bốn mươi giây! Phải nhớ rằng nam nhân vẫn còn bế một bé gái trên tay trái!
Tất cả đều dừng động tác, không ít người đã rút súng ra.
Phân tích của Xa Thái Tích là chính xác.
Một nửa số người của Kim Môn đều mang theo súng, hơn nữa điều khiến Xa Thái Tích cảm thấy bất an nhất là năm sáu người trong số bọn hắn mang theo tiểu liên! Cũng chính là khẩu AK nổi tiếng!
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết người?”
Xa Thái Tích nghiêng người sang một bên, giấu phần lớn cơ thể của mình sau cơ thể của Kim Tại Hổ trước khi tiếp tục nói: “Có thể thấy ngươi cũng là nam nhân từng liếm máu trên lưỡi dao, nên nhãn lực chắc cũng không tệ.”
“Ngươi dám, hơn nữa ngươi còn giết rất nhiều người.”
Điều khiến Xa Thái Tích có phần bất ngờ là Kim Tại Hổ không hề có ý định thỏa hiệp nào, mà ngược lại đưa ra một câu trả lời khác: “Ta không cần biết ngươi là ai. Hiện tại ngươi bỏ súng xuống, ta sẽ không tính sổ với ngươi.”
Ánh mắt của Xa Thái Tích càng lúc càng sắc lạnh: “Ngươi biết bây giờ súng đang ở trong tay ai không?”
Kim Tại Hổ giơ cao hai tay chậm rãi quay người lại, nòng súng còn đầy mùi thuốc súng ép vào giữa hàng lông mày.
“Vậy ngươi có biết ta đại diện cho cái gì không?”
Nỗi sợ cái chết khiến Kim Tại Hổ xanh mặt, nhưng hắn vẫn đưa ra câu trả lời với vẻ mặt hung dữ: “Đồ khốn ngươi có gan thì cứ bắn. Hiện tại ta đang đại diện cho Kim Môn! Là Kim Môn không thể và cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp!”
Xa Thái Tích đã gặp rất nhiều loại người trong giang hồ, muôn hình muôn vẻ kiểu gì cũng có.
Nham hiểm xảo quyệt, hung dữ tàn bạo.
Đây đều là những tính từ dùng để miêu tả những con mãnh long trong giang hồ. Nhưng đối với những đánh giá này, Xa Thái Tích vẫn luôn khịt mũi khinh bỉ.
Tận sâu trong đáy lòng, Xa Thái Tích cực kỳ coi thường đám người này.
Từng được mệnh danh là đặc công số một xứ sở kim chi, Xa Thái Tích chưa bao giờ nghĩ những kẻ này lại hung dữ như vậy, hắn cho rằng bản tính hung dữ của đám người giang hồ này chỉ thể hiện khi đối mặt với kẻ yếu, nhưng đến lúc cần thể hiện sức mạnh thực sự của mình, bọn hắn đều tỏ ra vô dụng.
Một người thực sự mạnh mẽ phải dám đối mặt với cuộc đời ảm đạm, phải có dũng khí đối mặt với sự sống và cái chết.
Và suốt ngần ấy năm, Xa Thái Tích vẫn chưa tìm được kẻ nào xứng đáng để mình coi trọng. Chẳng phải Hàn Tể Hùng - kẻ được cả thế giới ngầm ca ngợi là kẻ tàn ác nhất - cách đây bảy tám năm cũng phải quỳ gối xuống khóc lóc van xin khi đối mặt với nòng súng sao?
Nhân vật thời đại gì đó trong mắt người khác cũng chẳng là cái thá gì trong mắt hắn!
Xa Thái Tích một kẻ từng ra sinh vào tử rất nhiều năm tin rằng, nếu không có dũng khí đối mặt với sự sống và cái chết thì không xứng được gọi là kẻ mạnh. Sau khi những kẻ được cho là mạnh này xé bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, bản chất của bọn hắn chỉ là thứ rác rưởi chuyên đi bắt nạt kẻ yếu.
Vì vậy hắn rất tự tin hôm nay mình có thể cùng cô bé rời đi một cách an toàn. Bởi vì Xa Thái Tích không tin Kim Tại Hổ sẽ cứng đến cùng.
Trong thế giới ngầm, dân giang hồ này không ai là không sợ chết.
Nhưng những biểu hiện tiếp theo của Kim Tại Hổ đã khiến Xa Thái Tích lần đầu tiên nghi ngờ khả năng phán đoán của mình.
“CMN!”
Kim Tại Hổ áp trán của mình vào khẩu súng lục mà mới vài giây trước còn thuộc của mình, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: “Thằng chó, ngươi giết ta đi, nhưng hôm nay ngươi không thể mang được cô bé này đi.”
“Ngươi không sợ chết?”
Bàn tay cầm súng của Xa Thái Tích vẫn không có chút cử động, điều đó khiến Kim Tại Hổ lại càng ngông cuồng.
Từ động tác mở chốt an toàn một cách rất thành thục đến động tác cầm súng của đối phương, mặc dù Kim Tại Hổ không thể đoán được danh tính cụ thể của đối phương, nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn rằng nam nhân này là một người rất giỏi dùng súng, cũng là một kẻ tàn ác tay đã từng dính máu.
“Sợ!”
Kim Tại Hổ trả lời thành thật: “Nhưng so với việc ngày hôm nay để cho cô bé này trốn thoát, ta thà chọn cái chết.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Xa Thái Tích, Kim Tại Hổ từ từ giơ tay và chỉ vào các thành viên Kim Môn đang đứng ở một bên: “Nhìn vào phản ứng của bọn hắn thì ngươi sẽ hiểu rằng, ngay từ đầu ngươi đã đưa ra phán đoán sai rồi. Đúng là ta là kẻ cầm đầu, nhưng ngươi lại không thể dùng mạng sống của ta để đe dọa bọn hắn.”
“Điều đó có nghĩa là việc ngươi giữ ta làm con tin không có tác dụng gì.”
Kim Tại Hổ dang dang hai tay ra, vẻ mặt bất cần: “Việc duy nhất ngươi có thể làm là kéo ta cùng chết với ngươi.”
Họng súng của Xa Thái Tích dí vào trán Kim Tại Hổ vẫn không chuyển động, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm cho phép hắn duy trì đủ sự tập trung và thận trọng. Nam nhân khéo léo dùng ánh mắt của mình quan sát phản ứng của những người xung quanh.
Đồng tử của hắn lập tức co lại.
Nam nhân bị hắn khống chế không nói dối!
Mặc dù hắn có thể giết chết đối phương bất cứ lúc nào, nhưng đám thuộc hạ đều có sắc mặt lạnh lùng, bất luận là tư thế hay là động tác giương súng đều không có chút do dự hay hoảng sợ nào!
Xa Thái Tích là một nam nhân bước ra từ biển máu, chỉ nhìn thoáng qua hắn đã có thể nhìn thấy nhiều chi tiết.
Các thành viên khác của Kim Môn đều đã bật chốt an toàn, hơn nữa đã có kẻ khác đứng ra chỉ huy, rõ ràng đã lấy đi quyền lãnh đạo của nam nhân trước mặt.