Lấy một ví dụ như này, nhân viên an ninh của một chaebol có thể bố trí đội hình ba ba bốn mà lực lượng chống khủng bố của xứ sở kim chi hay dùng để bao vây, trấn áp. Mặc dù không biết tại sao những kẻ này lại chiến đấu theo cách đó, nhưng hiện tại có mười ba khẩu súng gần như chặn hết mọi lối thoát của Xa Thái Tích.
Đây là tử lộ!
Nhưng khi nhìn thấy Kim Hiếu Thư tỉnh lại điên cuồng đi tới, các nhân viên Kim Môn vì quá căng thẳng mà dồn sự chú ý đến nữ nhân, Xa Thái Tích đã nhận ra cơ hội lập tức bóp cò!
“Pằng!”
Cảnh tượng Kim Tại Hổ bị thổi bay đầu khiến tất cả thuộc hạ đã gắn bó với hắn trong rất nhiều năm cảm thấy sững sờ.
Mà hành động của Kim Hiếu Thư đúng như Xa Thái Tích đã dự liệu, nhìn thấy nòng súng đang chĩa vào con gái của mình, nữ nhân đã hoàn toàn phát điên, đẩy mạnh những nam nhân trước mặt ra!
“Đừng giết con gái ta!”
Kim Hiếu Thư vô cùng yêu thương con gái mình, nàng quên hết nỗi sợ hãi, gầm lên và lao về phía Trịnh Tiểu Mễ!
Cơ hội!
Chính vào lúc này! Đây chính là khoảnh khắc mà Xa Thái Tích đang chờ đợi!
Bởi vì hai nam nhân bị nữ nhân làm cho loạng choạng đã tạo ra một khoảng trống trong phạm vi hỏa lực hoàn hảo của Kim Môn, mà khoảng trống này là cơ hội duy nhất để hắn và Trịnh Tiểu Mễ sống sót trong đêm nay!
Hắn giơ chân lên đá cơ thể vô hồn của Kim Tại Hổ về bên trái, đồng thời giơ súng lên phản kích!
Các thành viên Kim Môn đã kịp phản ứng lại không chút do dự bóp cò về phía Xa Thái Tích!
Trong khoảnh khắc, tiếng súng dồn dập đã khiến rất nhiều người đang trốn ở những tầng trên biết được ở tầng dưới đang bắn nhau! Tất cả đều trốn ở trong nhà mình như chim cút, cũng có rất nhiều người đã gọi cảnh sát.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Cơ thể của Kim Tại Hổ bị Xa Thái Tích dùng làm lá chắn lại tiếp tục bị bắn tóe máu, còn Xa Thái Tích thì ôm cô bé vào lòng và dùng một cú lăn cực đẹp tránh được làn đạn đầu tiên.
“Pằng!”
Đến lúc này khoảng cách giữa một đặc vụ hàng đầu và những tay súng bình thường đã được thể hiện rõ!
Sức mạnh của tập đoàn Kim Môn và cái chết của Kim Tại Hổ đã hoàn toàn khiến các thành viên khác trở nên điên cuồng!
Bọn hắn đã trút đạn vào nam nhân đang đứng ở giữa - một kẻ nhanh nhẹn như báo gêpa!
Nhưng cho dù là vậy, sau hai cú lăn liên tiếp nhanh nhẹn như một con mèo, Xa Thái Tích ôm theo Trịnh Tiểu Mễ đã bắt đầu phản công.
Phát súng đầu tiên, máu bắn ra từ trán của một nam nhân đứng trước xe.
“Pằng!”
Phát súng thứ hai khiến máu chảy ra từ cổ nam nhân vừa chỉnh lại hướng súng.
…
Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục.
Giữa tiếng súng hỗn loạn, Trịnh Tiểu Mễ vẫn ôm chặt đại thúc.
Ánh lửa xung quanh không hề ảnh hưởng đến việc cô bé nhìn Xa Thái Tích bằng ánh mắt mơ màng, tại khoảnh khắc này trong lòng nàng có một suy nghĩ kỳ lạ.
“Được chết cùng đại thúc cũng không quá tệ.”
Có lẽ không thích hợp khi dùng từ điên đảo thần hồn để miêu tả trạng thái này của Trịnh Tiểu Mễ, nhưng vào lúc này nàng quả thực đã quên đi tất cả. Những gì nàng có thể làm là ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Xa Thái Tích, lộ vẻ si mê.
Nữ nhân dù là ở độ tuổi nào cũng luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh, huống chi là một cô bé trưởng thành sớm như Trịnh Tiểu Mễ! Chỉ có điều cô bé không biết sức chiến đấu của đại thúc mạnh như thế nào.
Tốc độ bắn của Xa Thái Tích nhanh kinh người.
Độ chính xác ở dưới tốc độ này thậm chí còn khiến những kẻ coi thường mạng sống của Kim Môn phải ngạc nhiên, bọn hắn đều là những nhân viên an ninh được đào tạo bài bản, cũng đã từng thấy rất nhiều cảnh sát chống khủng bố tinh anh, nhưng bọn hắn chưa bao giờ thấy một kẻ nào có kỹ thuật bắn súng nhanh như vậy!
Trong lúc nhào lộn bật nhảy, một viên lại một viên đạn nóng đỏ lần lượt cướp đi sinh mạng của các nhân viên an ninh Kim Môn. Mặc dù Kim Môn có lợi thế về hỏa lực, nhưng các viên đạn lại được tuôn ra một cách bừa bãi, dưới những động tác lăn lộn ma quái của đối phương, không có một viên đạn nào bắn trúng đích.
Hiện thực không như phim.
Chưa đầy một phút, Xa Thái Tích đã cảm nhận được sự mệt mỏi của cơ thể.
Cảm giác nóng rát trong phổi và phản hồi đau nhức từ cơ đùi đã nói cho nam nhân biết rằng, hắn phải lập tức rời khỏi đấu trường Tu La này, nếu không hắn chắc chắn sẽ phải bỏ mạng ở đây!
Nhưng bây giờ Xa Thái Tích đã sử dụng tài thiện xạ đáng sợ của mình để tạo ra một không gian tương đối an toàn.
Những nhân viên an ninh Kim Môn này cho dù có cứng rắn đến đâu cũng không phải là quân nhân chuyên nghiệp, bọn hắn đã hoàn toàn sợ hãi trước nam nhân bắn một phát súng lấy một mạng người này, thậm chí tất cả đều bất giác trốn ra sau xe, chỉ lộ một cái đầu tiếp tục nổ súng.
Cho dù chỉ lộ mỗi cái đầu, Xa Thái Tích vẫn dùng hai phát súng lấy đi hai mạng sống để nói cho những người Kim Môn này biết thế nào là lấy một địch mười!
“Hắn chỉ có bảy viên đạn! Hiện tại đã bắn được năm phát. Nhất định đừng để tên khốn này chạy thoát.”
Liễu Nhân Thực đang trốn đằng sau chiếc xe Mercedes-Benz màu đen hiện đã chiếm vị trí của Kim Tại Hổ, nghiến răng hét lên với các thuộc hạ của mình: “Khi ta hô một, hai, ba, mọi người cùng nhau lao ra ngoài, sống chết có số, phú quý tại trời, xông lên!”
“Pằng!”
Viên đạn thứ sáu của Xa Thái Tích găm vào trán hắn từ một góc cực khó. Liễu Nhân Thực vừa mới tiếp quản vị trí đã ngã xuống với ánh mắt không dám tin, đến tận lúc chết hắn vẫn không thể hiểu tại sao mình đã núp sau xe mà đối thủ vẫn có thể bắn mình!
Bắt kẻ trộm phải bắt kẻ cầm đầu!
Tác dụng của phát súng này không kém so với việc Xa Thái Tích bắn chết Kim Tại Hổ.
Cái chết của Liễu Nhân Thực khiến tất cả các thành viên Kim Môn im lặng trong giây lát, mặc dù hệ thống của Kim Môn rất hoàn thiện, hơn nữa luôn có người thay thế sẵn sàng phụ trách mỗi khi làm nhiệm vụ, nhưng cả hai người phụ trách đều đã bị giết làm cho tất cả có chút bối rối.
Sự bối rối đại diện cho cơ hội để trốn thoát.