Xa Thái Tích đã nhân cơ hội này lao tới trước một chiếc xe ô tô.
“Bụp!”
Nam nhân dùng khuỷu tay đập vỡ kính cửa xe, tại thời điểm tài xế vung dao chém về phía Xa Thái Tích, cánh tay của hắn đã linh hoạt như một con trăn để tránh đòn chặt của đối thủ, sau đó nhanh như chớp đâm mạnh con dao vào cổ họng đối phương.
Tài xế lập tức ngất đi.
Nam nhân nắm lấy cổ áo đối phương ném người ra khỏi xe, sau đó mở cửa đặt Trịnh Tiểu Mễ vào ghế phụ, tiếp theo nam nhân nhanh chóng khởi động xe.
“Pằng Pằng Pằng..”
Sau khi phản ứng lại, các nhân viên Kim Môn đều lao ra ngoài điên cuồng trút hết giận dữ về phía chiếc xe.
Ba mươi tư người, mười ba khẩu súng.
Đây là tất cả thành viên của chiến dịch này, thậm chí bọn hắn còn đặc biệt chuẩn bị súng tiểu liên để chuẩn bị cho việc đối phó với cuộc phản kích của tổ chức Tam Mộc!
Nhưng đối phương là ai?
Chỉ là một cô bé chưa đầy mười tuổi.
Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên có thể ví như một cuộc đấu giữa sư tử và thỏ, nhưng kết quả lại hoàn toàn thất bại!
Không chỉ có vậy.
Kim Tại Hổ và Liễu Nhân Thực hai người dẫn đầu đội hình đều đã bị giết, mà điều quan trọng nhất là đối phương chỉ có một người!
Cảm giác nhục nhã trong lòng đã khiến những nam nhân vốn nghĩ mình là số một ở xứ sở kim chi này xả hết đạn chỉ trong một phút! Nhưng chiếc xe thủng lỗ chỗ vẫn biến mất trong màn đêm với động tác vẩy đuôi cực đẹp…
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chỉ còn làn khói nhạt sót lại trong không khí đang từ từ tan đi, dường như nó đang cười nhạo mọi chuyện vừa xảy ra.
…
“Tên đó là ai?”
Lý Tử Thành tức giận, Đinh Thanh tức giận, thậm chí sau khi nhận được tin Quách Quang Diệu còn đập vỡ điện thoại.
Đây là câu hỏi chung của các lãnh đạo cấp cao của Kim Môn.
Gần đây ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Kim Môn phải chịu rất nhiều áp lực.
Bất luận là Mã Tích Đông đột nhiên khuấy đảo cục diện hay là sự phản công của tên tiểu tử Xa Thái Tích này đều khiến những nhân vật lớn này cảm thấy mất thể diện.
Đặc biệt là những chuyện này xảy ra khi ông chủ Tô Bình Nam còn đang ở xứ sở kim chi, vì vậy bọn hắn lại càng tức giận.
“Tập đoàn Kim Môn muốn ngồi vững ở trên ngôi vương, thì có vẻ như cái chết của đám thuộc hạ vẫn hơi ít.”
Đối với sự việc này Tô Bình Nam tỏ ra rất bình tĩnh. Chỉ có điều lời nói của nam nhân lại khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
“Thân thủ tốt như vậy, sử dụng súng thành thạo như vậy...”
Tô Bình Nam gõ đều đều ngón tay xuống bàn: “Không có gì ngạc nhiên nếu người này là lính đặc chủng đã ra quân hoặc là đặc công tinh nhuệ nằm vùng, không khó để đều điều tra.”
“Ba tiếng đồng hồ.”
Quách Quang Diệu vẻ mặt ngượng ngùng đứng lên: “Ta sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện.”
“Đây là một chuyện tốt.”
Tô Bình Nam ném điếu xì gà cho Quách Quang Diệu: “Trận đấu lần này với Tổ chức Tam Mộc tuy xảy ra rất nhiều vấn đề, nhưng không gây ra bất cứ ảnh hưởng lớn nào đối với chúng ta.”
“Những gì chúng ta cần làm là xác định được vấn đề, và giải quyết vấn đề đó.”
Trong mắt Tô Bình Nam tràn đầy hưng phấn: “Ta rất muốn gặp mặt kẻ có thể bình an vô sự trốn thoát dưới sự bao vây của ba mươi người.”
Những thất bại liên tiếp của tập đoàn Kim Môn đã khiến Tô Bình Nam vững như núi để lộ ra sự bá đạo của mình.
“Xứ sở kim chi nhỏ như vậy. Một nam nhân mang theo một bé gái mười tuổi đi cùng, mục tiêu này không khó tìm ra.”
Tô Bình Nam chậm rãi giơ ngón tay về phía những lãnh đạo cấp cao Kim Môn: “Trong một ngày phải tìm ra được bọn hắn.”
“Không làm được.”
Nam nhân nhìn quanh: “Ta sẽ rất thất vọng.”
Thất vọng là một từ trung tính, chỉ là một từ miêu tả trạng thái tâm lý của con người.
Nhưng khi Tô Bình Nam nói ra từ này với giọng điệu vô cảm, sắc mặt của rất nhiều người đều thay đổi, tất cả đồng loạt đứng dậy, sau đó cúi người xuống.
Trong hội trường rộng lớn rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.
Xa Tố Nhã lần đầu tiên tham dự cuộc họp, trong bầu không khí trang nghiêm này, thậm chí nàng còn cảm thấy khó thở. Những nhân vật lớn của Kim Môn trước đây rất oai phong trong mắt của nữ nhân, hiện tại đều đã biến thành chim cút.
Đây mới là quyền lực.
Sức mạnh thuộc về những nhân vật có quyền lực thực sự!
“Ta chờ tin tốt của các ngươi.”
Tô Bình Nam không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp rời khỏi hội trường.
Cái gì là tư duy của cấp trên?
Đó là nam nhân chỉ cần đưa ra vấn đề, thì các thuộc hạ sẽ phải tìm cách giải quyết.
Nếu như không giải quyết được thì sao?
Đơn giản.
Thay người, thay bằng những kẻ có thể giải quyết được vấn đề.
Trên thế giới này, cóc ba chân khó kiếm, chứ nhân tài chưa được công nhận thì nhiều vô kể.
...
Ở một thời không khác, có một đánh giá của chuyên gia Nhật Bản về xứ sở kim chi đã được rất nhiều người công nhận.
Xứ sở kim chi thực chất là một bệnh viện tâm thần lớn được ngụy trang thành một quốc gia!
Đừng xem nhẹ đánh giá này.
Rất nhiều người cho rằng kẻ cai trị đất nước này là những chaebol và các chính trị gia, nhưng nếu thực sự lột bỏ lớp ngụy trang này, thì ngươi sẽ sốc khi phát hiện ra rằng, ở đất nước này còn có một thế lực không thể xem thường, thậm chí có thể kiểm soát được mọi thứ…
Đó chính là tôn giáo!
Bỏ qua những tôn giáo chính thống như Phật giáo, Đạo giáo hay Thiên chúa giáo.
Tin lành, thống nhất giáo, giải cứu phái, tân thiên địa, vĩnh thế phái, trường sinh phái...
Những giáo hội với đủ loại tên kỳ quái lẽ ra đã bị cấm ở các quốc gia khác, nhưng ở xứ sở kim chi, những tôn giáo này lại có thể tồn tại rất tốt.
Việc này không có gì đáng ngạc nhiên.
Giai cấp được củng cố, chaebol độc chiếm mọi thứ, mọi cơ hội thay đổi vận mệnh gần như bị chặn hoàn toàn.
Tinh thần là thứ cần được gửi gắm.
Vì vậy những giáo hội này bắt đầu phát triển mạnh.