Sức mạnh của giáo hội lớn ra sao?
Trong vài thập kỷ qua, tất cả những nhân vật số một ở xứ sở kim chi đều có xuất thân từ giáo hội! Từ điểm này có thể nhìn ra.
Ở xứ sở kim chi, ngươi có thể làm những bộ phim châm biếm các chính trị gia, đả kích giới chaebol, nhưng ngươi có dám nói về mặt tối của những giáo hội này không?
Ở một thời không khác, hai đạo diễn phim tài liệu vừa mới bước vào nghề đã bị thiêu sống ngay trên đường phố Seoul, đây chính là ví dụ chân thực nhất.
Nếu như không tận mắt chứng kiến, ngươi khó có thể hình dung được, ở một nơi như thành phố Daejeon, Gwangju lại có một công trình tương tự như vương cung thánh đường Thánh Peter ở Vatican.
Tòa nhà khổng lồ được làm bằng đá xanh thiết kế kiểu mái vòm có gắn hình chữ thập, có thể nói diện tích của nó không lớn bằng nhà thờ Thánh Peter, nhưng chắc chắn rằng bất kỳ người nước ngoài hay khách du lịch nào khi nhìn thấy nhà thờ được đặt tên là Vĩnh Sinh Điện này đều sẽ nghi ngờ bản thân có phải đang ở Vatican.
Cùng một kiểu trang trọng, cùng một kiểu yên tĩnh.
Đây là trụ sở của giáo phái Vĩnh Sinh, cũng chính là nơi sứ thần duy nhất của giáo hội Thôi Thái Mẫn sinh sống.
Đêm khuya, hai giờ.
Cánh cửa chính rất hiếm khi được mở từ từ ra phát ra tiếng cọt két, điều này khiến Mã Tích Đông vẫn đang cung kính chờ đợi ở bên ngoài lộ ra vẻ kích động.
Quy định mở cửa chính của giáo phái Vĩnh Sinh hoàn toàn được mô phỏng theo vương cung thánh đường Thánh Peter ở Vatican.
Tuy nhiên, so với Thánh Peter có lịch sử lâu đời, giáo phái Vĩnh Sinh tồn tại trong thời gian rất ngắn nên không có quy định chỉ mở cửa chính hai mươi lăm năm một lần. Vì vậy Thôi Thái Mẫn quy định trong giáo lí rằng, chỉ mở cửa chính ba tháng một lần, chỉ những con chiên trung thành nhất và những vị khách quý có đóng góp lớn cho nhà thờ mới nhận được vinh dự này.
“Gần đây ngươi làm rất tốt.”
Phải thừa nhận rằng trời phú cho Thôi Thái Mẫn một vẻ ngoài rất thích hợp, gò má gầy, dái tai rộng, tạo cho người ta ấn tượng người này có lòng từ bi, lại thêm bộ trang phục linh mục màu đen được đặt làm đặc biệt, giúp cho hắn có cảm giác thoát khỏi trần tục.
Trong đại sảnh tối tăm và yên tĩnh, trước tượng thần, Thôi Thái Mẫn đã sáu mươi tuổi từ từ đặt bàn tay phải đầy vết đồi mồi của mình lên đầu của Mã Tích Đông đang quỳ bên dưới.
“Amuzabizohuabu.”
Thôi Thái Mẫn đọc lên câu thần chú được mệnh danh là thần bí nhất xứ sở kim chi, sau đó từ từ bỏ tay ra khỏi đầu Mã Tích Đông: “Cuộc sống của ngươi trong mười năm tới sẽ rất suôn sẻ, cuộc đời sẽ cực kỳ thuận lợi, hơn nữa cơ thể ngươi virus không thể xâm nhập, khỏe hơn cả bò.”
Nhìn vẻ mặt Mã Tích Đông tràn đầy kích động, Thôi Thái Mẫn nở nụ cười thần bí.
“Hiện tại ta đã bị đình chỉ công tác.”
Mã Tích Đông không đứng dậy, mà thành thật kể lại mọi chuyện đã xảy ra với mình: “Dựa theo lời của ngươi, ta đã xảy ra mâu thuẫn với tập đoàn Kim Môn đang thống trị Busan. Nếu như ta không thể lập tức quay lại vị trí của mình, thì hình tượng ta đã dày công xây dựng e rằng sẽ sụp đổ.”
Thôi Thái Mẫn vẫn giữ im lặng.
“Ta luôn là tín đồ trung thành nhất của ngươi.”
Biểu cảm của Mã Tích Đông rất thành kính và nhiệt tình: “Từ Gwangju đến Busan ta đều tuân theo sự chỉ dẫn của ngươi. Ngươi bảo ta phải công bằng chính trực với tất cả mọi người, không sợ hãi trước bất kỳ chaebol hay thế lực nào, ta cũng đã làm được. Ta hy vọng sẽ nhận được hồi đáp.”
“Tập đoàn Kim Môn có thế lực rất lớn trong hệ thống cảnh sát, hơn nữa bọn hắn cũng đã thâm nhập vào các bộ phận khác.”
Thôi Thái Mẫn chậm rãi gật đầu: “Giống hệt như đám chaebol năm đó, tập đoàn Kim Môn này cũng có tham vọng làm bá chủ đất nước. Nhưng sự trỗi dậy của bọn hắn vẫn còn quá ngắn, ta sẽ xử lý tốt việc của ngươi.”
“Sẽ không mất quá nhiều thời gian, ngươi sẽ lấy lại được mọi thứ.”
Thôi Thái Mẫn nhìn về phía Busan với ánh mắt từng trải: “Và giáo hội của chúng ta cũng sẽ có được mọi thứ như chúng ta mong muốn.”
…
“Con người cần có chân để đi.”
“Tương tự, đất nước chúng ta cũng cần có chân để đi. Tuy nhiên, vị trí địa lý và tài nguyên nghèo nàn đồng nghĩa với việc nước ta muốn trỗi dậy thì không thể chỉ dựa vào sức của mình. Đây là lý do tại sao các nhà chaebol được phép làm như vậy.”
Trong tòa nhà lát gạch xanh, người ba chân thành nói những lời này với cô con gái vừa mới tốt nghiệp đại học đang dự định ra nước ngoài.
“Nhưng bọn hắn đã rất quá đáng trong cách ứng xử và cách làm việc.”
Tinh thần trẻ trung của con gái đã thôi thúc nàng đưa ra ý kiến của mình: “Sao chúng ta không tự mình gánh lấy?”
“Bởi vì ta không thể đứng trên đỉnh cao quyền lực mãi mãi, mà các chaebol cũng sẽ không giơ tay chịu trói.”
Người ba có chút bất lực trả lời.
“Nhưng chính phủ vẫn luôn tồn tại. Cho dù Phác gia chúng ta không lấy được, thì bị nhà nước kiểm soát cũng là chuyện tốt. Huyết mạch kinh tế của nhiều quốc gia đều do chính phủ kiểm soát.”
Cô con gái tiếp tục nói.
“Nhưng chính phủ là một tập đoàn quan chức, không phải một cá nhân. Cuộc đấu tranh giữa các phe phái sẽ không bao giờ dừng lại, điều này dẫn đến thực tế là, quyền lực của chính phủ tuy mạnh mẽ nhưng lại không thể tập trung.”
Người ba mỉm cười và nói: “Còn nữa, ngươi đừng để những tin tức đó đánh lừa, chúng chẳng qua chỉ để di chuyển sự chú ý đối với một vài mâu thuẫn của nhân dân. Các chaebol không thể một tay che trời. Một vài ngân hàng và tập đoàn của chính phủ sở hữu cổ phần của bọn hắn, hàng năm bọn hắn đều trả cho chính phủ một khoản tiền lớn, cùng với việc bỏ ra số tiền lớn để tham gia vào các dự án của chính phủ, thực chất đó đều là bỏ tiền ra để mua hòa bình..”
“Ông chủ chaebol đều là những con cáo già.”
Người ba tiếp tục nói: “Bọn hắn biết rằng điều duy nhất mình có thể làm để duy trì sự ổn định là tăng cường đóng góp vào nền kinh tế xã hội. Chỉ có như vậy, chính phủ mới tôn trọng bọn hắn và để cho bọn hắn được ổn định.”