Cuộc chạy trốn lần này của Xa Thái Tích và Trịnh Tiểu Mễ thực sự rất thận trọng.
Sau khi lái xe rời khỏi khu chung cư đổ nát, hắn không rời Seoul ngay mà nhanh chóng bỏ lại chiếc Mercedes-Benz màu đen trong một con hẻm vắng.
Thậm chí để kéo dài thời gian tìm thấy chiếc xe, Xa Thái Tích còn cẩn thận ngụy trang cho nó.
“Chúng ta không thể rời Seoul ngay, cũng không thể sử dụng chiếc xe này nữa.”
Nhìn Trịnh Tiểu Mễ đang mệt mỏi đi theo phía sau, Xa Thái Tích do dự một lúc rồi giải thích: “Ta không biết nhiều về tập đoàn Kim Môn, nhưng nhìn vào tính kỷ luật mà bọn hắn thể hiện có thể thấy công ty này chắc chắn rất mạnh, chiếc xe quá lớn, ngồi trong đó chúng ta rất nhanh sẽ bị phát hiện.”
Cô bé từ đầu đến cuối đều im lặng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Xa Thái Tích nửa giây.
“Agassi.”
Trịnh Tiểu Mễ rụt rè giơ hai tay ra, cô bé đang cầm một xấp tiền lớn trong lòng bàn tay. Mặc dù những tờ tiền bị vò nát thành một xấp, nhưng qua màu sắc Xa Thái Tích vẫn có thể nhận ra mệnh giá của nó.
Năm mươi nghìn won.
Tất cả tiền giấy trong tay Trịnh Tiểu Mễ đều là năm mươi nghìn won, từ độ dày và kích thước, số lượng tiền trong tay cô bé khoảng hơn ba triệu. Phải biết rằng hiện tại là cuối những năm chín mươi.
Hay nói cách khác, số tiền mà cô bé mang theo thực chất là thu nhập một năm của một gia đình bình thường!
“Chẳng trách ngươi còn trẻ như vậy đã gây dựng được một thế lực như thế.”
Ánh mắt của Xa Thái Tích rời khỏi những tờ tiền trong tay cô bé, hỏi một câu: “Trong lúc hồ đồ ta đã cứu mạng ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đang làm việc gì không?”
Nhìn Trịnh Tiểu Mễ đang chần chừ không muốn nói, vẻ mặt của nam nhân lập tức trở nên nghiêm túc: “Đừng lừa dối ta.”
“Ta sẽ không bao giờ nói dối ngươi.”
Trịnh Tiểu Mễ gật đầu thật mạnh: “Ta đang vận chuyển hàng cho một người tên là Lý Đấu Sâm.”
“Lý Đấu Sâm, kẻ đứng đầu tổ chức Tam Mộc.”
Từng là một đặc công nên Xa Thái Tích không lạ gì những nhân vật lớn trong thế giới ngầm, khuôn mặt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng lộ ra một chút kinh ngạc: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?”
“Kiếm tiền.”
Trịnh Tiểu Mễ đưa ra câu trả lời giống hệt như khi Kim Tại Hổ hỏi nàng.
“Ngươi đang bán ma túy, ngươi đang phạm tội.”
Ánh mắt của Xa Thái Tích có phần sắc bén hơn, không nhẹ nhàng như trước.
“Nhưng nếu không có số tiền này, mẹ con ta đã chết từ lâu rồi.”
Trịnh Tiểu Mễ trả lời rất nghiêm túc: “Ta chỉ là một người làm công. Ngươi nghĩ ta không làm thì sẽ không ai làm sao? Hay những kẻ nghiện đó sẽ cai nghiện?”
Nam nhân im lặng.
Hắn chỉ là một người bình thường có cơ thể mạnh mẽ, đối với kiểu câu hỏi này hắn không biết trả lời như thế nào, cũng không thể nghĩ ra được câu trả lời.
“Đi thôi.”
Ánh mắt Xa Thái Tích ôn hòa trở lại, nam nhân lần đầu tiên chủ động đưa tay về phía cô bé. Ánh mắt thấp thỏm của Trịnh Tiểu Mễ lập tức biến thành vầng trăng khuyết, sau đó nàng nắm chặt tay Xa Thái Tích.
“Agassi, chúng ta hãy ra nước ngoài đi.”
“Ta rất giàu, ta có thể lấy vợ cho ngươi, nếu như ngươi không thích thì hãy đợi ta lớn lên.”
“Agassi, liệu chúng ta có chết không? Sau khi chết chúng ta có đến được một thế giới khác không?”
Ánh trăng bạc trải bóng của hai người thành hai đường thẳng dài.
...
Kéo một sợi tóc mà động đến toàn bộ cơ thể.
Trong một biệt thự ở Seoul, tin tức truyền đến từ sáu cuộc điện thoại liên tiếp khiến sắc mặt của Lý Đấu Sâm u ám đến đáng sợ, điều này cũng khiến những người xung quanh lập tức run rẩy.
Không ai biết ông chủ sẽ nổi điên khi nào.
“Đám người tập đoàn Kim Môn không muốn hòa giải với chúng ta. Bọn hắn muốn đuổi cùng giết tận.”
Không ngờ Lý Đấu Sâm lại không tức giận, chỉ im lặng ngồi trên ghế sô pha, nghịch khẩu súng trong tay, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Trên đời này không ai không sợ chết, xem ra thủ đoạn của chúng ta chưa đủ mạnh.”
“Tất cả các mạng lưới bên ngoài cơ bản đã bị tê liệt. Thứ duy nhất có thể đảm bảo lợi nhuận của chúng ta lúc này chính là đường dây của Trịnh Tiểu Mễ. Ta không ngờ một cô bé lại có thể thoát khỏi sự truy bắt của Kim Môn.”
Vẻ mặt của Lý Đấu Sâm đột nhiên trở nên điên cuồng: “Mà những con chó ta nuôi trong nhiều năm qua lại phản bội ta, chúng đã khai ra mọi chuyện.”
“Tất cả đều là lũ phế vật, không bằng một đứa bé gái mười tuổi!”
Lý Đấu Sâm cầm lên một chai whisky, sau đó ngẩng đầu uống một cách điên cuồng.
Rượu văng tung tóe và đôi tay run rẩy cho thấy tên điên này lại sắp phát điên trở lại.
“Đầu Sâm, tới đây.”
Sau khi dùng mấy chục giây đổ nửa lít rượu vào trong bụng, Lý Đấu Sâm thản nhiên ném chai xuống đất, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vệt đỏ, hắn vẫy tay với em trai ruột của mình.
Nghe gọi đến tên của mình, Lý Đầu Sâm sắc mặt tái nhợt đi tới trước mặt anh trai, cung kính hành lễ.
“Mấy năm nay, những việc bên ngoài ta đều giao phó cho ngươi.”
Lý Đấu Sâm đổ chất bột màu trắng từ một chiếc chai kim loại màu trắng bạc mà hắn mang theo bên mình, rồi dùng một tờ giấy rất thành thạo xếp nó thành một đường dài mảnh.
“Hừ.”
Cùng với tiếng thở hổn hển, Lý Đấu Sâm ngửa người mạnh ra sau, toàn thân cứng đờ, đồng tử gần như muốn nổ tung.
Nhìn thấy đại ca của mình trong tình trạng này, đôi lông mày của Lý Đầu Sâm nhíu lại, lóe lên vẻ hung dữ.
Hắn biết đây là màn dạo đầu khi Lý Đấu Sâm muốn giết ai đó.
Nhưng bây giờ ngoại trừ những tay súng được thuê với mức lương cao và mình, thì trong căn biệt thự này không còn ai để anh trai hắn trút giận. Lý Đầu Sâm cũng là nhân vật sống đến hiện tại là nhờ liếm máu trên đầu dao, hơn nữa đối với những kẻ điên liên quan đến ma túy như bọn hắn.
Tình thân...
Thực sự quá rẻ mạt, không đáng để tin tưởng. Vì vậy Lý Đầu Sâm chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.