“Ta từng nói cứ ba năm phải thay một nhóm người mới. Nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
Lý Đấu Sâm đã khôi phục trạng thái bình thường, lạnh lùng nhìn em trai mình: “Nhưng ngươi vẫn luôn cho rằng dùng người mới không bằng dùng người quen. Bây giờ ngươi phải chịu trách nhiệm cho sự phản bội của bọn hắn.”
“Vâng.”
Lý Đầu Sâm cúi đầu.
“Không có quy tắc thì không làm được việc.”
Lý Đấu Sâm búng tay một cái, một nam nhân ở phía sau lập tức đặt một con dao găm sắc bén trước mặt hai người.
“Ta muốn một cái tai của ngươi.”
Lý Đấu Sâm vừa nhìn Lý Đầu Sâm vừa nói khẽ, đồng thời tay phải của hắn đã đặt lên khẩu súng màu đen trên bàn.
Cũng giống như Lý Đầu Sâm, Lý Đấu Sâm cũng không tin tưởng tình thân...
“Ta sẽ không giết ngươi.”
Nhìn thấy sắc mặt vô cảm có chút do dự của Lý Đầu Sâm khi cầm con dao lên, Lý Đấu Sâm cười lớn như phát điên.
“Ta muốn dùng cái tai này để nói cho ngươi biết mình đã sai ở đâu, cũng muốn dùng cái tai này để giúp ngươi nghĩ thông một vài việc.”
Lý Đấu Sâm cứ cười mãi, thậm chí nước mắt đã chảy ra nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Mà trong tiếng cười, Lý Đầu Sâm nhìn thẳng vào anh trai của mình, tay trái dùng lực kéo tai phải ra, lưỡi dao sắc bén của con dao găm Nepal trong tay phải chém một đường sắc lạnh dọc theo gốc tai.
Có những lúc sự miệt thị từ người thân có thể khơi dậy dũng khí mạnh mẽ nhất cho con người.
Máu đỏ sẫm lập tức chảy ra từ tai của Lý Đầu Sâm.
Khi Lý Đấu Sâm còn chưa nói gì, thì không ai dám bước tới giúp người đứng thứ hai trong tổ chức Tam Mộc cầm máu. Từ góc độ này có thể thấy, quyền kiểm soát của Lý Đấu Sâm đối với tổ chức Tam Mộc đã đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ.
Hai anh em cùng ba mẹ cứ nhìn thẳng vào nhau như vậy, ca hai đều nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt của đối phương.
“Như vậy mới là em trai của ta. Cảm ơn món quà của ngươi rất nhiều.”
Nhìn Lý Đầu Sâm với khuôn mặt đầy máu, Lý Đấu Sâm nhặt chiếc tai bị đứt rời của em trai mình lên, dùng một chiếc khăn tay màu trắng cẩn thận quấn nó lại.
"Ta rất thích món quà này, nó chứa đầy sự tôn trọng nghệ thuật."
Lý Đấu Sâm đang cười điên cuồng ra hiệu cho đàn em giúp hắn bật nhạc trong sảnh biệt thự, lập tức âm thanh của bản giao hưởng Ode to Joy do dàn hợp xướng hoàng gia Thụy Sĩ biểu diễn vang lên trong hội trường, mà kẻ đứng đầu tổ chức Tam Mộc cũng bắt đầu hát rất to theo bản nhạc.
“Ta đã sai ở đâu?”
Lý Đầu Sâm không để ý tới hành vi có phần điên cuồng của anh trai mình, mà cực kỳ nghiêm túc hỏi về vấn đề này.
Danh tiếng được tích lũy từng chút một, tương tự, nó cũng sẽ bị mất đi từng chút một.
Những người hiện đang ở cùng Lý Đấu Sâm gần như là thành viên cốt lõi của tổ chức Tam Mộc, vì vậy Lý Đầu Sâm muốn anh trai đưa ra cho mình một lời giải thích.
Chỉ cần Lý Đấu Sâm không có lý do đủ thuyết phục thì hình tượng của hắn đương nhiên sẽ giảm sút trong tâm trí những kẻ này.
Khi điểm trừ quá nhiều, đương nhiên Lý Đầu Sâm sẽ có cơ hội để lên cầm đầu.
Dù sao không có ai muốn làm việc cho một kẻ điên suốt đời, nhất là khi tên điên này có khuynh hướng giết người, nếu như Lý Đầu Sâm hắn có thể cho mọi người phần thưởng cao như nhau, thì mọi việc tự nhiên sẽ ổn thỏa.
“Ngươi sai ở chỗ trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy những tờ tiền bẩn thỉu, vì vậy ngươi mới cho rằng thuộc hạ sẽ không phản bội chúng ta nếu bọn hắn nhận được đủ tiền.”
“Nhưng ngươi đã sai rồi.”
Lý Đấu Sâm đang uốn éo theo điệu nhạc, nhảy lên bàn như một tên điên, trên khuôn mặt điên cuồng lộ ra nụ cười thần thánh: “Tiền là thứ không đáng tin cậy nhất, chỉ có tiền thôi không thể ngăn chặn được sự phản bội của bọn hắn. Dù sao nếu mạng không còn thì tiền có tác dụng gì?”
Lý Đầu Sâm bối rối.
Không cần nói ai cũng biết làm việc này nguy hiểm như thế nào, nếu như không phải vì tiền thì CMN ai muốn bất chấp mạng sống của mình đối mặt với nguy hiểm?
“Lý tưởng, chỉ có vì lý tưởng, con người ta mới không sợ chết.”
Như thể nhìn thấu được em trai mình đang nghĩ gì, Lý Đấu Sâm nói khẽ.
Khi những lời này phát ra từ miệng của Lý Đấu Sâm, Lý Đầu Sâm thực sự không dám tin.
Hắn biết rất rõ hai anh em hắn là hạng người như thế nào?
Buôn bán ma túy!
Bọn hắn là hai kẻ buôn ma túy tán tận lương tâm, phạm đủ mọi tội ác.
Thậm chí đến Lý Đầu Sâm cũng không nhớ nổi mình đã trực tiếp hay gián tiếp khiến bao nhiêu người mất đi sinh mạng. Mà anh trai điên Lý Đấu Sâm của hắn thậm chí còn giống một con ác quỷ hơn. Bây giờ con quỷ này lại muốn nói đến lý tưởng?
Cùng với cuộc trò chuyện của hai người, bản nhạc của Ode to Joy đã lên đến điểm cao trào nhất.
“Thế giới này thật khốn khổ, giống như địa ngục vậy.”
Trong bản nhạc mang theo bản chất tôn giáo, Lý Đấu Sâm đứng trên bàn múa tay uốn éo khiến người ta cảm thấy hắn như một kẻ điên thực sự, mặc dù những động tác vũ đạo của hắn cực kỳ quái đản, thậm chí có thể dùng từ khiêu dâm để miêu tả, nhưng nó không hề mâu thuẫn với sự trang trọng của bản nhạc.
“Tuyệt đại đa số những người bình thường từ khi sinh ra đã bị đè chặt ở đáy xã hội. Bọn hắn dành cả cuộc đời để phục vụ những chính trị gia và tư bản chó má đó. Cho đến khi chết, bọn hắn cũng không thể nhìn rõ bộ mặt thật của thế giới này. Cuối cùng, bọn hắn chỉ có thể chết trong mơ hồ...”
Lý Đấu Sâm biểu diễn một động tác cực kỳ khó trên chiếc bàn nhỏ, nở nụ cười đắc ý với em trai mình: “Vì vậy bọn hắn cần được cứu rỗi.”
“Cứu rỗi?”
Lý Đầu Sâm không theo kịp được tư duy của anh trai mình, ánh mắt hắn mơ hồ.