Ở xứ sở kim chi, thanh tra là một nghề có mức lương cao. Với thu nhập một năm gần tám mươi triệu won, Lý Thái Càn có thể mạnh tay mua một căn nhà ở quận Gangnam.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Lý Thái Càn quen thức khuya làm việc khép lại hồ sơ, vừa vặn cổ vừa ngáp đi ra khỏi phòng làm việc. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn đứng ngây ra đó.
Xa Thái Tích - nam nhân từng cứu hắn nhiều lần trong mưa bom bão đạn ở Rwanda - đã bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế sofa Laurence đắt đỏ trong phòng khác từ lúc nào chẳng hay.
"Đã lâu không gặp."
Sau khi lên tiếng chào hỏi, Xa Thái Tích chăm chú quan sát biểu cảm của Lý Thái Càn. Mãi cho đến khi đối phương nở nụ cười chân thành quen thuộc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đã lâu không gặp. Từ lúc ngươi xảy ra chuyện, ta vẫn chờ ngươi đến tìm ta. Rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy?"
Lý Thái Càn trao cho Xa Thái Tích một cái ôm nồng nhiệt, thậm chí còn đấm vào vai đối phương.
"Lần sau ngươi gõ cửa rồi hẵng đi vào được không? Ngươi có biết như vậy sẽ dọa chết người không hả? Hay là ta đưa cho ngươi một chiếc chìa khóa nhà, nhưng khi nào ngươi đến thì phải báo trước với ta."
Nụ cười trên gương mặt Lý Thái Càn vẫn cởi mở và cuốn hút như bảy năm trước. Thái độ của hắn làm cho vẻ lạnh lùng trên gương mặt Xa Thái Tích dần tan chảy. Sau một hồi hàn huyên, Xa Thái Tích nói ra mục đích mình tới đây.
"Ta từng cứu ngươi bởi vì đó là trách nhiệm của ta. Bây giờ ta tới tìm ngươi là vì có việc cần ngươi giúp đỡ."
Lòng kiêu ngạo của Xa Thái Tích khiến hắn không cách nào lợi dụng ân tình trong quá khứ yêu cầu đối phương thỏa hiệp, cho nên hắn nói rất thực tế: "Ta nghe nói ngươi đã làm rất nhiều việc cho người bình thường. Đây mới là lý do chân chính ta tới tìm ngươi."
"Việc gì vậy?"
Lý Thái Càn nghiêm túc hẳn ra.
"Ta cần đưa một cô bé đến sống ở nhà ngươi vài ngày, sau đó ngươi nghĩ cách giúp ta rời khỏi Seoul."
Xa Thái Tích thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói tiếp: "Bởi vì một số chuyện mà ta đắc tội với tập đoàn Kim Môn, cho nên bọn hắn muốn lấy mạng ta."
"Ta đã nghe danh tập đoàn Kim Môn, nghe nói có tư bản Phố Wall góp cổ phần, hiện tại là tập đoàn lớn đa ngành của dòng chính Thôi gia ở Khánh Châu, cũng là ngôi sao mới thăng cấp thành tài phiệt sau khủng hoảng tài chính."
Vẻ mặt của Lý Thái Càn vẫn ung dung: "Mặc dù ta không có bản lĩnh động đến tài phiệt này, nhưng giúp ngươi rời khỏi đây có lẽ không thành vấn đề."
Lý Thái Càn nở nụ cười xem thường quyền lực và tiền bạc: "Bọn hắn có to gan đến mấy cũng không làm gì được một thanh tra như ta. Ngươi cứ yên tâm sống ở đây đi."
"Cảm ơn."
Lần đầu tiên Xa Thái Tích khom lưng trước một nam nhân.
"Ta để cô bé kia ở dưới nhà, bây giờ ta sẽ đón nàng lên."
"Được."
Lý Thái Càn gật đầu: "Các ngươi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đầy đủ một đêm, ngày mai ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài."
Rầm!
Hiển nhiên Xa Thái Tích rất quan tâm tới Trịnh Tiểu Mễ, rời đi rất nhanh.
…
Khoảnh khắc cánh cửa chống trộm đóng lại, nét mặt của Lý Thái Càn vừa rồi còn mang vẻ chính nghĩa và thân thiện nhưng lúc này lập tức tối sầm.
Sau một phút yên tĩnh, Lý Thái Càn cầm điện thoại lên bấm gọi.
"Người các ngươi muốn tìm đang ở chỗ ta."
Hắn còn chưa nói xong, một bàn tay to đầy vết chai đã cướp mất điện thoại của hắn.
Lý Thái Càn ngoảnh đầu.
Xa Thái Tích lạnh lùng nhìn hắn, trên gương mặt không giấu được vẻ thất vọng...
"Đừng giết ta."
Lý Thái Càn xoay người lại. Sau khi nhìn thấy Xa Thái Tích, hắn mặt cắt không còn giọt máu vì sợ hãi. Vị thanh tra trọng tình trọng nghĩa trong mắt người khác này lập tức quỳ xuống.
Giờ phút này Lý Thái Càn giống như bị ảnh đế Thanh Long của xứ sở kim chi nhập vào người.
Khóc lóc kể lể, đau đớn buồn bã.
Biểu cảm của vị thanh tra này cũng rất đặc sắc, bởi vì hắn hiểu hơn ai hết sự đáng sợ của nam nhân này.
Trong những năm ở Nibel kia, nam nhân này đã cứu hắn từ trong mưa bom bão đạn rất nhiều lần, nhất là cái lần hắn bị phần tử cực đoan bắt cóc. Chính nam nhân này đã một mình cầm đao, dùng cái giá mười bảy mạng người cứu hắn ra khỏi thôn làng có vạn dân tụ tập kia.
Đến bây giờ Lý Thái Càn vẫn nhớ như in hình ảnh Xa Thái Tích một mình một đao xông vào đám người, giết chóc nhanh gọn lẹ.
Thậm chí hắn càng muốn gọi thủ đoạn giết người của đối phương là nghệ thuật hơn!
Hắn từng chứng kiến cảnh tượng chấn động Xa Thái Tích nhảy vọt lên đâm hai người cùng lúc, cho đến khi nam nhân đã đi xa mười mấy mét, hai phần tử khủng bố kia mới chảy máu.
"Hãy cho ta một lý do không giết ngươi."
Nét mặt của Xa Thái Tích khôi phục vẻ bình tĩnh và lạnh lùng như trước.
Thế giới này đã đủ khiến nam nhân thất vọng, hắn không để ý chuyện đối phương phản bội. Nhưng vì nữ hài, Xa Thái Tích không ngại tiễn đối phương tới địa ngục.
"Ta bị ép, ta không có cách nào."
Vẻ mặt Lý Thái Càn hối hận thấy rõ: "Hiện giờ Tập đoàn Kim Môn có sức khống chế cực kỳ mạnh mẽ trong hệ thống giám sát. Bọn hắn nhanh chóng điều tra được ngươi là ai, mà bình thường ta lại hay khoe khoang quá khứ. Thanh tra Phác Thái Nhật lập tức gọi điện cho ta."
"Hiện tại đối phương là trưởng phòng Phòng Chiến lược số 2, ngay cả Hàn Cường Thực cũng chết trong tay hắn."
Lý Thái Càn biết rõ điểm yếu của Xa Thái Tích là gì. Hắn đưa ra một lý do cũ rích để xin tha: "Ta không thể chết được, ta chết rồi thì mẹ ta và em trai, em gái ta phải làm sao đây?"
Nét mặt Xa Thái Tích không hề thả lỏng.
Hiển nhiên trong mắt tên sát thần này, lý do của Lý Thái Càn không qua ải. Hiện tại Trịnh Tiểu Mễ là mối ràng buộc duy nhất của nam nhân trên thế giới này, hắn không ngại dùng lại thủ đoạn giết chóc trong quá khứ.