"Xin hãy tha cho ta..."
Môi Lý Thái Càn run rẩy. Vì đã từng cùng vào sinh ra tử suốt ba năm, cho nên hắn nhanh chóng nghĩ tới nhược điểm của nam nhân trước mặt.
Ngây thơ.
Xa Thái Tích rất ngây thơ, hắn ngây thơ cho rằng thế giới này nên tràn ngập những điều tốt đẹp, không có nhiều xấu xa. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nam nhân này không gượng dậy nổi sau khi đối mặt với mặt tối chân chính!
"Ta có thể giúp rất nhiều người! Ngươi đã nói là hi vọng thế giới này trở nên tốt đẹp hơn kia mà!"
Tình bạn ngày xưa giúp Lý Thái Càn nhìn ra sát ý trên người Xa Thái Tích. Hắn nhào tới ôm ghì lấy hai chân của nam nhân: "Ngươi đã đọc báo đúng không? Ta từng tống con trai của một tập đoàn tài chính vào tù, bởi vì năm năm trước hắn cưỡng hiếp một cô bé mười bốn tuổi, mà trong suốt năm năm đó chỉ có một mình ta dám hỏi đến chuyện này."
"Còn nữa còn nữa..."
Lý Thái Càn cảm nhận được bàn tay của Xa Thái Tích đã chạm tới đỉnh đầu mình, hắn liệt kê ra những việc mình từng làm bằng tốc độ nhanh đến nỗi nghệ nhân tấu nói cũng không sánh kịp.
"Quận Busan giải tỏa di dời, ba mươi bảy hộ dân bị cưỡng ép tháo dỡ. Có ba người chết, trong đó có một cụ già tám mươi bảy tuổi."
"Mười hai năm! Chuyện này bị che giấu suốt mười hai năm, thậm chí con của bà cụ cũng đã qua đời! Chỉ có ta dám lật lại sự việc đã bị phủ bụi này, lấy lại công bằng cho bọn hắn!"
"Đất nước này đã thối nữa từ lâu rồi. Mặc dù ta có lỗi với ngươi, nhưng nếu ngươi không giết ta thì ta sẽ làm thật nhiều chuyện hơn nữa cho những người dân bình thường không nơi nương tựa..."
"Ta không còn cách nào khác, ta không bán đứng ngươi thì ta không thể ở lại hệ thống giám sát được nữa, sau này không thể giúp đỡ cho rất nhiều người được nữa. Hiện tại ta đang thụ lý một vụ án về công ty y dược KC, bọn hắn tung sản phẩm chưa được kiểm định ra thị trường, hơn mấy nghìn người đã mắc bệnh bạch cầu. Nếu ngươi giết ta, ai sẽ đòi lại công lý cho bọn hắn đây?"
"Không ai quan tâm cả."
"Ngươi có thể trốn tránh, nhưng ta là thanh tra, ta vẫn muốn làm một số việc cho bọn hắn." Trong cơn sợ hãi, Lý Thái Càn lải nhải rất lâu.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Mãi cho đến khi Lý Thái Càn không cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào nữa, hắn mới chầm chậm ngẩng đầu lên.
Ánh đèn ấm áp, bàn ghế không dính một hạt bụi, mọi thứ vẫn y nguyên.
Chỉ có nam nhân đã từng bất chấp mạng sống, hi sinh tất thảy kia đã biến mất từ bao giờ chẳng hay.
…
Sáu năm trước.
"Ta sẽ chết sao?"
Vết thương trên ngực Lý Thái Càn dài ba tấc trông rất đáng sợ, chảy máu không ngừng.
"Ta sống thì ngươi sẽ không chết."
Xa Thái Tích cõng Lý Thái Càn, trịnh trọng đưa ra lời hứa của hắn. Nam nhân đã cõng đối phương đi bộ gần sáu kilomet, thể lực cạn kiệt, hắn không muốn nói nhiều.
"Bọn hắn sắp đuổi kịp rồi, ngươi thả ta xuống rồi chạy một mình đi."
Lý Thái Càn nhìn chiếc xe phi như bay làm cuốn lên bụi mù ở đằng xa, chân thành nói.
Cùng sống cùng chết.
Xa Thái Tích đáp lời. Xa Thái Tích sau lưng hắn thả lỏng tâm trạng, cuối cùng chìm vào bóng tối.
Khi Lý Thái Càn tỉnh lại, hắn đã nằm trong bệnh viện ở Kigali. Cảm xúc mềm mại của giường bệnh khiến hắn hơi khó tin.
Hắn biết rõ bệnh viện quốc tế này cách nơi mình chạy trốn khoảng một trăm hai mươi mét. Mười mấy chiếc xe truy đuổi, mấy chục tên côn đồ cầm súng trường lựu đạn! Hắn không tài nào tưởng tượng nổi Xa Thái Tích đã trải qua những gì để đưa hắn đến bệnh viện.
"Đồng đội của ta đâu?"
Lý Thái Càn cảm thấy cơ thể đã có chút sức lực. Hắn nhìn y tá, nôn nóng hỏi.
"Đang trong phòng phẫu thuật, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Từ trước tới giờ ta chưa từng thấy một ai trúng năm phát đạn, máu sắp chảy cạn mà vẫn có thể cõng một người chạy băng băng. Hai người nhất định là anh em ruột." Y tá nặng hơn trăm cân vừa xử lý vết thương cho Lý Thái Càn vừa trả lời.
…
Từng đoạn chuyện cũ hiện ra trong đầu Lý Thái Càn.
Nam nhân đã bị giới chính trị bôi đen này đột nhiên rơi nước mắt.
"Agassi."
Trịnh Tiểu Mễ vẫn luôn chờ ở trong góc dường như đã nhìn ra Xa Thái Tích đang buồn. Nàng rất hiểu chuyện, cầm lấy bàn tay của nam nhân rồi đặt lên mặt mình: "Ta sẽ luôn ở bên đại thúc, vĩnh viễn ở cùng nhau."
"Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, ngươi cũng không ngoại lệ."
Xa Thái Tích che giấu nỗi thất vọng dưới biểu cảm bình tĩnh. Nam nhân thân thiết xoa đầu Trịnh Tiểu Mễ: "Hãy hứa với đại thúc, sau này ngươi nhất định phải sống thật tốt, đừng trở thành hạng người khiến đại thúc xem thường."
"Ta sẽ không."
Nữ hài bị sốt vì mệt mỏi, lắc đầu lia lịa: "Ta tuyệt đối sẽ không rời xa đại thúc. Agassi muốn ta trở thành hạng người nào, ta sẽ trở thành hạng người đó."
"Tốt lắm."
Xa Thái Tích mỉm cười, không cho là đúng. Sau đó hắn bế nữ hài nhẹ như không này lên: "Ta đã nghĩ ra một nơi. Ta đưa ngươi đến đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chờ bọn hắn buông lỏng, chúng ta sẽ rời khỏi đất nước bẩn thỉu này."
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Mí mắt nữ hài sắp không mở ra được, nàng ôm cổ Xa Thái Tích: "Thậm chí ta chưa từng ra khỏi thành phố này."
"Zihuatanejo."
Xa Thái Tích trả lời: "Một vùng biển cách Mexico không xa, đó là nơi vợ ta thích nhất. Nàng nói biển ở đó xanh thăm thẳm, bầu trời cũng màu xanh dương không một gợn mây. Nơi ấy giống như thiên đường, cả người như được vây trong viên ngọc bích khổng lồ."
"Đẹp quá!"
Mặc dù nữ hài đã kiệt sức vì mệt mỏi và cơn sốt, nhưng trọng nói vẫn tràn ngập mong chờ.
"Nghe nói ở đó không có quá khứ, chỉ có hiện tại và tương lai ấm áp."
Trong bóng tối, hai bóng người vong mệnh thiên nhai hòa thành một thể dưới ánh trăng.
"Nếu có thể vượt qua cửa ải này, chúng ta sống ở đó cũng tốt."
Đáp lại nam nhân là tiếng hít thở đều đều của nữ hài.