Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2498 - Chương 2498. Đã Lâu Không Gặp

Chương 2498. Đã lâu không gặp
Chương 2498. Đã lâu không gặp

Tất cả mọi người, bao gồm cả Xa Thái Tích đều cho rằng mình không có bạn bè.

Vận mệnh rất kỳ lạ, có đôi khi thứ ngươi quý trọng và hi sinh tất cả lại chẳng là gì trong mắt đối phương. Mà tình cảm hoặc người mà ngươi đã lãng quên lại vẫn luôn lẳng lặng chờ ngươi gọi tới.

Hoàng Nhã Trung là một nữ tiếp viên giá rẻ.

Đành chịu thôi, với gương mặt bị lửa phá hủy, nàng làm cái nghề này đã là chẳng dễ dàng. Nếu không phải nàng có vóc dáng đẹp thì e là ngay cả kẻ lang thang đầu đường cũng không hỏi han đến nàng.

Trên thế giới này, bất kỳ ngành nghề nào cũng có sự phân chia đẳng cấp.

Ở xứ sở kim chi, khu đèn đỏ đẳng cấp nhất là Cheongnyangni 588 nổi tiếng. Thứ hai là ở Itaewon. Còn nơi ăn chơi hạng bét thì chỉ có thể là Yeongdeungpo.

So với hai nơi trước, Yeongdeungpo hẻo lánh như sơn thôn.

Nó là một khu phố dài hơn trăm mét, thậm chí không có nhiều nhà tầng. Những căn nhà tồi tàn, dưới đất lênh láng nước thải. Nếu khách du lịch nước ngoài đến đây thì nhất định sẽ nghi ngờ mắt mình.

Đây là chốn sắc dục nổi tiếng thật ư?

Nhưng đến tối, tất cả đều thay đổi.

Biển hiệu đèn led của các nhà được bật lên, tô điểm cho con đường dài trăm mét này tựa như nhân gian trên bầu trời, mà cũng giống như toàn bộ sao trời đã rơi xuống đất.

Lúc này ngươi đi vào khu phố sẽ bất chợt phát hiện ra ngay cả ánh trăng bạc cũng nhiễm sắc màu ái muội, không khí sắc dục xộc thẳng vào mũi.

Trên con phố này, nếu hỏi nữ tiếp viên nào đặc biệt nhất, vậy thì tất cả mọi người sẽ nói ra một cái tên.

Hoàng Nhã Trung.

Mặc dù nữ nhân đã bị lửa thiêu cháy nửa gương mặt, nhưng nhìn nửa gương mặt còn lại có thể thấy trước đây nàng tuyệt đối là một cô bé xinh đẹp.

Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân khiến nàng đặc biệt trong mắt mọi người.

Hơn cả là vì tính cách và khí chất của nàng.

Trước giờ chưa từng nghe nói một nữ nhân nào đến Yeongdeungpo không bán thân, chỉ dựa vào uống rượu trò chuyện cũng có thể sống tốt. Hoàng Nhã Trung là người đầu tiên. Hơn nữa, nữ nhân uống rượu rất giỏi, lời nói ra mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.

Khi trò chuyện với bất kỳ ai, dù đối phương là dân nghèo bắt cá hay là tài xế lái xe đêm, Hoàng Nhã Trung đều có thể chọn được đề tài thích hợp và đưa ra đáp án mà đối phương mong muốn.

Rất nhiều khi Hoàng Nhã Trung có vẻ thần thánh dưới ánh đèn rực rỡ.

Lâu dần Hoàng Nhã Trung trở thành một người đặc biệt nhất, khó hẹn nhất ở Yeongdeungpo.

Dù sao có đôi khi nhu cầu tâm lý cũng quan trọng như nhu cầu sinh lý vậy. Bảy tám trăm nữ nhân ở Yeongdeungpo đều có thể ngủ với ngươi, nhưng nữ nhân có thể tâm sự với ngươi, thấu hiểu cảm xúc của ngươi, và uống rượu cùng ngươi thì chỉ có một người.

"Phù..."

Đêm khuya, Hoàng Nhã Trung ngồi trước cửa quán bar Kajyo nhìn bầu trời đầy sao, phả ra làn khói thuốc màu xanh nhạt. Vì góc độ nên mái tóc dài của nữ nhân vừa hay che khuất bên má trái bị bỏng lửa.

Khoảnh khắc này nữ nhân đẹp rạng ngời.

Làn da trắng như ngọc không có nửa điểm phong trần, nhất là khi Hoàng Nhã Trung ngẩng đầu. Cần cổ đẹp như thiên nga càng phô bày vẻ đẹp của nàng. Nếu chỉ nhìn góc nghiêng thì sống mũi thẳng và cao cùng khuôn cằm xinh xắn làm toát lên khí chất kiêu ngạo và thoát tục ở nàng.

Không ai ngờ rằng nữ nhân có khí chất như vậy lại làm việc ở nơi buôn hương bán phấn rẻ mạt nhất, hơn nữa khách hàng của nàng toàn là dân nghèo nồng nặc mùi mồ hôi.

Tiếng bước chân vang lên phía sau nữ nhân.

"Bất kể ngươi là ai, cút xa cho lão nương."

Hoàng Nhã Trung thích ngước nhìn bầu trời đêm. Nàng không quay đầu lại, chỉ châm thêm một điếu thuốc lá: "Hôm nay là ngày lão nương ngắm trời đêm, không có tâm trạng chơi đùa uống rượu với lũ ngu ngốc các ngươi."

"Đã lâu không gặp."

Một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng nữ nhân.

Hoàng Nhã Trung quay đầu lại.

Trong bóng tối, nam nhân cõng một cô bé đứng im trong góc nhìn nàng, hệt như ngày trước.

"Đã lâu không gặp."

Trước giờ Hoàng Nhã Trung chưa từng che giấu nửa gương mặt bị bỏng của mình trước mặt người khác, nhưng lúc này nàng lại sờ lên mái tóc dài của mình.

Thời gian như dừng lại giữa hai người.

Có một số chuyện đã bỏ lỡ là bỏ lỡ cả đời.

Có đôi khi chớp mắt qua vạn năm...

Cuộc đời có thể tầm thường, cũng có thể đặc sắc. Nhưng một người bất kể sống hết một đời như thế nào cũng có bí mật của mình.

Dưới ánh trăng, hai người cứ thế nhìn đối phương.

Ngoài Xa Thái Tích và Hoàng Nhã Trung ra, không có ai biết giữa bọn hắn từng xảy ra chuyện gì. Song vào giờ phút này, có thể nói giữa hai người không có vạn vật trên thế gian.

Cuối cùng, nam nhân nở nụ cười đã lâu không thấy. Mà nữ nhân cũng không hỏi Xa Thái Tích đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại chật vật như vậy. Nàng chỉ hờ hững nở nụ cười xinh đẹp với nam nhân: "Có đói không? Tới chỗ ta, ta nấu bát mì cho ngươi ăn nhé?"

"Được."

Nam nhân trả lời.

"Con gái của ngươi à?"

Nữ nhân đi trước dẫn đường, không nhịn được hỏi: "Ngươi đi bước nữa hả? Còn lén lút sinh một đứa con gái?"

"Không phải."

Nam nhân đi theo phía sau nữ nhân, nhìn nước thải dưới chân mà cất giọng bùi ngùi.

"Không ngờ bác sĩ Hoàng năm xưa bị mọi người nói là có tính sạch sẽ lại lựa chọn nơi này sống nốt quãng đời còn lại."

"Ta lại cảm thấy nơi này rất tốt."

Nữ nhân đưa ra câu trả lời nằm ngoài dự đoán của nam nhân: "So với những nhân vật lớn nham hiểm ác độc kia, người ở đây tuy thấp kém nhưng sạch sẽ hơn nhiều."

"Ở đây, mọi người sẽ thẳng thắn bộc lộ dục vọng của bọn hắn."

Từ lúc gặp mặt đến giờ, Hoàng Nhã Trung không để lộ nửa gương mặt bên kia. Nữ nhân sửa sang lại mái tóc dài, nói khẽ: "Chứ không hục hặc đấu đá, tính kế lừa gạt, giả dối khiến người ta buồn nôn."

Hết chương 2498.
Bình Luận (0)
Comment