Dưới nhà Lý Thái Càn.
Ba mươi mấy chiếc xe Mercedes màu đen đậu kín bãi đỗ xe vốn không rộng lắm. Cảm giác áp chế mà một loạt vest đen mang lại khiến Lý Thái Càn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bởi vì sự bưu hãn của nam nhân nên tập đoàn Kim Môn cho Xa Thái Tích đủ thể diện. Lần này hầu hết nhân vật cường hãn của tập đoàn Kim Môn đều có mặt, ngay cả đám người Quách Quang Diệu, Đinh Thanh, Lý Tử Thành cũng xuất hiện ở đây.
"Thanh tra Lý Thái Càn, ngươi khẳng định mình không lừa ta chứ?"
Quách Quang Diệu nhìn nam nhân nước mắt tèm lem phía đối diện, nhíu mày đầy ghét bỏ: "Ta cần ngươi thuật lại quá trình chi tiết, chứ không muốn nhìn ngươi trỗi dậy lương tâm, giả mù sa mưa ở đây."
"Không lừa."
Lý Thái Càn trả lời.
Lý Thái Càn thấy vẻ mặt Quách Quang Diệu càng lúc càng lạnh lùng, trong lúc cuống cuồng hắn đã nói ra một thông tin hoàn toàn đẩy Xa Thái Tích xuống vực sâu vạn trượng.
"Xa Thái Tích quá ngây thơ, vì vậy hắn không có nhiều bạn."
Lý Thái Càn cố gắng nhớ lại vòng bạn bè của Xa Thái Tích hồi xưa: "Hắn khinh thường rất nhiều người, nhưng có một nữ nhân có quan hệ mờ ám với hắn. Đó là bác sĩ tâm lý của chiến đội lúc đó, tên là Hoàng Nhã Trung."
Bản tính con người thật sự rất phức tạp.
Mới vừa rồi, sau khi Xa Thái Tích rời đi, Lý Thái Càn còn vô cùng ăn năn hối hận, tình cảm bộc lộ ra là thật lòng. Nhưng khi đối diện với người phụ trách tập đoàn Kim Môn này, thông tin hắn cung cấp cũng xuất phát từ nội tâm.
"Nói tiếp đi."
Quách Quang Diệu xua tay, tức thì có mấy chuyên gia tâm lý và cảnh sát lâu năm giàu kinh nghiệm của sở cảnh sát đi tới. Có thể nói để nhanh chóng bắt được Xa Thái Tích và Trịnh Tiểu Mễ, tập đoàn Kim Môn gần như đã vận dụng tất cả tài nguyên có thể vận dụng.
"Giết người không phải là chuyện ai cũng có thể thích ứng, dù cho đã được huấn luyện rất nhiều lần."
Giọng điệu của Lý Thái Càn dần trở nên lưu loát: "Lúc đó ở Rwanda, có rất nhiều người mắc hội chứng sau chiến tranh. Vì vậy, bên trên cử một nữ bác sĩ tâm lý đến điều trị cho những đặc công đó."
"Hoàng Nhã Trung chính là vị bác sĩ này. Nhưng đầu óc nữ nhân này cũng có vấn đề, không chỉ giàu lòng đồng cảm mà còn ngay thẳng giống hệt Xa Thái Tích. Trong mấy năm đó, chỉ cần Xa Thái Tích không ra ngoài làm nhiệm vụ, hầu hết thời gian hắn đều ở trong phòng khám của Hoàng Nhã Trung."
"Nữ nhân này hiện đang ở đâu? Có khả năng Xa Thái Tích đi tìm nữ nhân này không?"
Quách Quang Diệu vừa nói vừa đưa mắt nhìn mấy chuyên gia kỳ cựu chuyên về truy bắt mà hắn mượn từ sở cảnh sát.
Đối phương lập tức đưa ra câu trả lời.
"Ngài thanh tra không nói dối, từ biểu cảm và hành vi của hắn có thể thấy hẳn là hắn nói thật."
"Dựa vào thông tin hiện có, các ngươi cảm thấy bước tiếp theo tên này sẽ đi đâu?" Quách Quang Diệu gật đầu, sau đó nhìn mấy chuyên gia hắn cố ý dẫn tới đây để phân tích tâm lý của nam nhân đang chạy trốn.
"Xác suất 75% Xa Thái Tích sẽ đi tìm nữ nhân này."
Một chuyên gia trả lời: "Trong tâm lý học, có một thuật ngữ gọi là đền bù. Hiện tại mối ràng buộc của Xa Thái Tích là Trịnh Tiểu Mễ. Dựa theo hành vi thường ngày của hắn, có lẽ hắn dự định rời khỏi xứ sở kim chi. Hắn đến gặp giám sát trưởng Lý sau khi gặp khó khăn là để nói lời từ biệt cuối cùng."
"25% khả năng còn lại, hắn sẽ đi đâu?"
Đinh Thanh ở bên cạnh lạnh lùng cất lời: "Ta không quan tâm mấy vấn đề tâm lý kia, ta chỉ muốn tên khốn này đền mạng cho Kim Tại Hổ."
"Bến cảng."
Chuyên gia tâm lý và mấy cảnh sát đồng thanh trả lời: "Hiện tại toàn Seoul sắp bị lật ngược lên rồi. Hạng người này rất kiêu ngạo, hắn sẽ không quấy rầy người lạ, cho nên không có nhiều lựa chọn."
"Quản lý Lý, ngươi thông báo cho những người đi tàu, ta mà tra được kẻ nào đưa nam nhân dẫn theo một bé gái rời đi thì ta sẽ giết cả nhà hắn."
Giọng nói của Quách Quang Diệu lạnh lùng như tiếng gằn trong địa ngục: "Nói với mọi người phải tìm cho ra nữ nhân này bằng bất cứ giá nào!"
...
Nhà của Hoàng Nhã Trung rất đơn sơ.
Không có đồ trang trí dư thừa, cũng không có đồ đạc đậm chất nữ tính, đồ trang trí duy nhất là một giá sách rất lớn, sách đựng đầy trên đó như muốn nói cho khách đến thăm nhà biết tri thức của chủ nhà uyên bác cỡ nào.
Điều duy nhất khiến Xa Thái Tích bất ngờ là hình như Hoàng Nhã Trung - một người yêu quý sách vở nhất - đã bỏ bê chúng một thời gian dài, lớp bụi dày bám trên sách đủ để chứng minh phán đoán của nam nhân.
"Lâu rồi không đọc sách, nhưng vứt đi thì lại tiếc."
Hoàng Nhã Trung đặt một bát mì trước mặt Xa Thái Tích, lại thân thiết xoa đầu Trịnh Tiểu Mễ đang ngủ say, rồi mới cười tự giễu: "Có lẽ một ngày nào đó ta muốn biết rốt cuộc mình nên sống như thế nào thì ta sẽ đọc chúng một lần nữa."
"Nhất định sẽ có một ngày như vậy."
Xa Thái Tích chăm chú nhìn bát mì đang bốc hơi nóng kia.
Tay nghề của Hoàng Nhã Trung không thụt lùi, hương thơm xộc vào mũi và màu sắc dưới ngọn đèn ấm áp khiến Xa Thái Tích nhớ lại rất nhiều năm về trước.
...
Thời gian ấm áp luôn ngắn ngủi, ngay lúc Xa Thái Tích vừa mới cầm đũa, tiếng hò hét và tiếng động cơ ô tô vang lên ngoài cửa đã phá vỡ khung cảnh bình yên trong phòng.
Kim Môn tới rồi!
…
Ngược dòng thời gian về năm phút trước.
Xa Thái Tích lặng lẽ ăn rất ngon miệng.
Sáu năm qua đi, lại một lần nữa được ăn bát mì Dương Xuân này, nam nhân tựa như một đứa trẻ đói bụng đã lâu không về nhà.
Tài nấu nướng của Hoàng Nhã Trung vẫn như xưa, từ chi tiết có thể thấy dụng tâm của nữ nhân.
Mì được bao bọc trong canh gà trong vắt, từng cọng hành lá xanh mơn mởn trên bề mặt, rong biển và trứng gà ở rìa bát tạo thành hình trái tim mà Xa Thái Tích rất quen thuộc.