"Bữa cơm cuối cùng này ta rất vui."
Nam nhân ngấu nghiến nuốt miếng cuối cùng, lau miệng đầy thỏa mãn, sau đó xoa đầu Trịnh Tiểu Mễ vừa bị tiếng nói chuyện đánh thức: "Ta sắp rời khỏi xứ sở kim chi rồi, nên đến thăm ngươi."
"Ngươi sẽ trở lại chứ?"
Hai bàn tay đang bưng thức ăn của nữ nhân khẽ run lên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Sẽ không."
Nam nhân trả lời.
Không có ai nói lời từ biệt khoa trương như trong phim, cũng không có lời thoại sến súa.
Cả hai đều là người hướng nội, chỉ im lặng nhìn nhau, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng chẳng ai nói ra.
"Ngươi đột nhiên rời đi là vì cô bé này ư?"
Nữ nhân đưa một bát mì khác cho Trịnh Tiểu Mễ đang xoa đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, ôn tồn nói: "Lần trước ngươi trốn tránh sáu năm, lần này ngươi muốn trốn bao lâu? Cả đời à?"
"Vì ta mà ngươi hỏng nửa gương mặt, nếu còn đi cùng ta nữa thì có lẽ ngươi sẽ chết đấy."
Ánh mắt Xa Thái Tích trở nên ảm đạm: "Bởi vì sự ngây thơ của ta mà ba mẹ và vợ con ta đều mất mạng, ta không thể để ngươi xảy ra chuyện gì."
"Xã hội vốn tăm tối, huống chi quốc gia này đã thối nát rồi."
Hoàng Nhã Trung nhìn Xa Thái Tích, trong mắt đong đầy tình yêu say đắm xen lẫn đau lòng và thương xót: "Cái chết của những người dân đó không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng đổ hết tội lỗi lên người mình. Có nhiều thứ cần phải buông bỏ."
Đề tài nặng nề khiến cả hai người im lặng.
"Khi nào ngươi đi?"
Sau khi nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, Hoàng Nhã Trung đứng dậy, lấy một cái hòm cất dưới gầm giường ra: "Tiền thưởng cục cảnh sát trao tặng cho ngươi và tiền lương của ngươi hồi ấy đều ở chỗ ta. Bây giờ ngươi sắp đi, mang theo số tiền này sẽ dễ thở hơn một chút."
Nữ nhân mở hòm ra.
Bên trong đựng đầy tiền khiến Trịnh Tiểu Mễ trợn tròn mắt, nhưng Xa Thái Tích lại cười gằn: "Thù lao cho việc tàn sát người dân bình thường, ta không thèm và cũng sẽ không động tới."
"Ta biết ngươi không muốn nhận."
Hành động tiếp theo của Hoàng Nhã Trung khiến Trịnh Tiểu Mễ không tài nào hiểu nổi.
Nữ nhân thuần thục lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa rồi tiện tay ném chiếc bật lửa đang cháy vào hòm. Tiền bắt lửa cháy bùng lên, ngọn lửa hừng hực nhuộm ánh sáng màu cam khắp cả căn phòng.
Không hiểu sao Trịnh Tiểu Mễ lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Ta giữ lại là để nhớ về ngươi chứ không phải vì ta tham tiền. Giờ gặp được ngươi rồi, chúng chẳng còn tác dụng nữa. Ngươi không thích thì ta đốt hết."
Xa Thái Tích không ngăn cản hành động này của nữ nhân, ngược lại còn mỉm cười. Mà biểu cảm này lại khiến Trịnh Tiểu Mễ đang định nhào tới chợt dừng lại.
"Thái Nghiên chết rồi, nếu ngươi không chê nửa gương mặt này của ta thì hãy dẫn ta theo cùng." Cuối cùng Hoàng Nhã Trung cũng vén mái tóc dài vẫn luôn che khuất nửa gương mặt, để lộ ra nửa gương mặt bị cháy xém kia.
Nàng dốc hết can đảm, lên tiếng hỏi điều mình tha thiết mong chờ.
Hoàng Nhã Trung không sợ trời không sợ đất trong mắt người khác, lúc này nàng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Xa Thái Tích. Tình huống này xảy ra trên người một bác sĩ tâm lý vô cùng ưu tú là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Có thể thấy nữ nhân chờ mong cỡ nào.
Đáng tiếc nàng còn chưa nói xong đã bị ánh đèn sáng rực và tiếng động cơ ô tô cắt ngang. Mà Xa Thái Tích vừa rồi còn im lặng ngồi đó, lúc này đã nhảy lên như một con báo săn.
"Các ngươi nằm xuống mau!"
Nét mặt Xa Thái Tích vô cùng nghiêm túc. Xuyên qua khe cửa sổ, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Đoàn xe Mercedes màu đen giống hệt đoàn xe truy bắt Trịnh Tiểu Mễ cách đây không lâu đã nhanh chóng bao vây nhà của Hoàng Nhã Trung một cách kín kẽ, thậm chí mỗi góc chết đều có không ít hán tử canh chừng.
"Phải nằm im, những người kia rất khó chơi."
Có lẽ đối mặt với Hoàng Nhã Trung, Xa Thái Tích chỉ biết trốn tránh. Nhưng khi cần phải bảo vệ tính mạng của hai người quan trọng nhất trong đời, hắn không hề thiếu dũng khí đối mặt với tử vong và dám liều chết đến cùng.
...
Tập đoàn Kim Môn ra quân rầm rộ, đèn xe sáng chói soi rọi khu nhà của Hoàng Nhã Trung. Từng hán tử mặc vest đen lũ lượt xuống xe. Không lâu sau, mọi con đường trong khu vực này đã bị phong tỏa.
Đây là quyết định của tập đoàn Kim Môn, cũng quyết định thể diện của bọn hắn.
"Trăng không mờ, gió không lạnh."
Quách Quang Diệu đứng trên cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Không phải là ngày tốt để giết người."
"Giết chết kẻ địch mới là ngày tốt."
Đinh Thanh nhìn đăm đăm dãy nhà mái bằng nơi Hoàng Nhã Trung sinh sống, giọng điệu âm trầm: "Ta cảm thấy giết chết tên khốn này vào ngày hôm nay thì chính là ngày tốt."
"Làm việc đi."
Quách Quang Diệu vẫy tay với các thành viên phía sau.
…
Hiện thực không phải phim ảnh.
Các nhân vật phản diện trong phim thường chết vì nói nhiều, mà hiện tại phong cách làm việc của Kim Môn chỉ có bốn chữ: sấm rền chớp giật.
Không kêu gọi đầu hàng, cũng không đàm phán.
Sau khi Quách Quang Diệu ra lệnh, mấy hán tử mặc vest đen lập tức chuyển một lượng pháo hoa lớn từ trong cốp sau của mấy chiếc xe ra ngoài, sau đó đặt xuống chỗ đất trống, nhanh chóng châm lửa.
"Bùm! Bùm bùm!"
Theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, phát ra ánh sáng rực rỡ làm cho ban đêm sáng như ban ngày.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ đánh động rất nhiều người, nhất thời rất nhiều người lao động nghèo khổ quanh đây đều từ trong nhà ngước nhìn cảnh đẹp hiếm có này.
Pháo hoa nở rộ khắp trời.
Vô số chùm pháo hoa tạo thành các hình dạng đẹp đẽ. Tuy nhiên, đêm nay những chùm pháo hoa đẹp đẽ ấy không tượng trưng cho niềm vui, tình yêu hay chúc phúc.
Mà tượng trưng cho giết chóc.
Dưới pháo hoa rợp trời, mấy hán tử của tập đoàn Kim Môn đã đồng loạt bóp cò bắn vào nhà Hoàng Nhã Trung.
Đạn xuyên qua cánh cửa vốn không rắn chắc gì.
"Xông vào, giết hắn."
Đinh Thanh gầm lên, vẻ mặt dữ tợn.